Ở cái tuổi 27, tôi lên xe hoa với một người đàn ông đã lỡ một lần đò. Bố mẹ tôi khuyên can tôi không được đành ngậm ngùi dặn tôi khi về bên ấy phải biết nhường nhịn. Lúc ấy, tôi vẫn còn rất tự tin trong tình yêu của chồng.
Nhưng sống chưa được bao lâu, tôi đã cảm thấy chán nản. Chồng tôi suốt ngày chỉ biết quan tâm, yêu thương con gái riêng của anh. Nó sống với mẹ. Mỗi tuần anh sang bên ấy ăn cơm hai lần và chủ nhật thì đưa con bé về nhà chơi.
Ở bên tôi, anh có thể kể vanh vách con bé, mẹ con bé thích gì, muốn gì. Chưa bao giờ anh biết được tôi thích gì, cần gì. Tôi không ghen với con bé vì nó vẫn còn quá nhỏ và đã chịu đủ thiệt thòi rồi. Tôi chỉ buồn khi thấy chồng bên trọng bên khinh như thế.
ôi chỉ buồn khi thấy chồng bên trọng bên khinh như thế. (Ảnh minh họa)
Tôi sinh cho chồng một cậu con trai, năm nay con tôi được 8 tháng. Từ ngày có con, tôi càng cảm thấy mình và con đúng là kẻ sống thừa trong nhà chồng. Ngày tôi sinh ở bệnh viện, chồng tôi dẫn con bé xuống. Thấy chồng bế con tôi, nó cứ bám lấy ba mà khóc: “Ba đừng thương em, ba thương con thôi. Con không cho ba bế em đâu, ba bế con thôi”.
Mẹ chồng tôi còn bảo chồng tôi bỏ con trai tôi xuống, bế con bé, dỗ dành chứ để nó khóc nó mệt. Nghe những lời đó, chứng kiến cảnh chồng bỏ con trai mình xuống, tôi cảm thấy tủi thân vô cùng.
Sau đó, từng giai đoạn phát triển của con trai tôi đều được lấy ra để so sánh với con gái riêng của chồng. Thằng bé ốm yếu cũng bị nói không khỏe mạnh bằng chị. Chậm lẫy cũng bị nói sẽ không biết đi sớm như chị. Mọc răng sớm thì nói thằng bé ham ăn hơn chị. Thậm chí có bà cô bên chồng còn cầm tay cho trai tôi lên rồi chê bai nó đen đúa hơn chị. Tôi nghe đến phát ngán. Họ so sánh tôi với vợ cũ của chồng đã đành, sao lại dùng một đứa bé để so sánh ác độc như thế?
Chỉ có thế thôi nhưng mẹ chồng tôi chỉ mặt tôi mắng chửi không ra gì. (Ảnh minh họa)
Hôm qua, con tôi lên cơn sốt. Tôi một mình chăm con đã mệt, mẹ chồng tôi còn nói: “Trở trời là bệnh, đúng là chẳng giống con chị chút nào. Sao chị thì khỏe mạnh ra đó, còn em thì…đúng là do gen mẹ nó đây mà”.
Đã mệt mỏi còn nghe cạnh khóe, tôi gần như không thể kiềm chế được. Tôi nói luôn: “Cháu có sao thì đó là vấn đề của con. Mẹ đừng đem nó đi so sánh với bất cứ ai nữa hết. Không có chị em gì hết”.
Chỉ có thế thôi nhưng mẹ chồng tôi chỉ mặt tôi mắng chửi không ra gì. Bà nói tôi ích kỉ chỉ biết con mình mà không thương con chồng. Tôi là cái thứ mẹ ghẻ xấu xa.
Tối đó, tôi còn bị bắt phải cúi đầu xin lỗi cả nhà chồng vì dám không cho con tôi nhận chị em. Uất ức, cay đắng nhưng tôi không có sự lựa chọn nào khác khi đứng trước sự uy hiếp quá lớn như thế. Giây phút cúi đầu xin lỗi họ, tôi đã nghĩ đến con đường làm mẹ đơn thân rồi. Tôi giận chính mình. Giờ tôi có nên vùng dậy một lần rồi ngẩng cao đầu bế con bước đi luôn không?
Nếu bạn có tâm sự thầm kín muốn được chia sẻ, vui lòng gửi bài viết về địa chỉ: [email protected]. Thư của bạn sẽ được phản hồi trong 24 giờ.