Sau khi ra trường, tôi vật lộn với công cuộc tìm kiếm việc làm. Không phải vì không tìm được việc mà hầu như ở bất kỳ nơi nào cứ chỉ làm được một vài tháng thì tôi lại bị cho thôi việc. Lý do lúc có lúc không.

Nói thật lòng tôi không cam! Tôi nghĩ mình có bằng cấp đàng hoàng, ngoại hình chẳng thua kém gì ai. Ừ thì kinh nghiệm tuy không nhiều nhưng tôi tự tin là mình có thể hoàn thành xuất sắc công việc ở bất kỳ nơi nào. Chính vì vậy, sau mỗi lần nghỉ ở công ty cũ thì tôi đều đi nói xấu công ty đó thậm tệ!

Cách đây hai năm, tôi tìm được công việc hiện tại. Lúc đó tôi thấy mình may mắn lắm, bởi lẽ giữa cái thời điểm dịch dã, người ta thuyên giảm biên chế khắp nơi mà mình còn được nhận vào một công ty thuộc top đầu cả nước. Tôi cho rằng chí ít mình cũng phải giỏi thì người ta mới nhận mình về chứ!

Sếp cũ của tôi bằng tuổi tôi, anh ta chỉ vào làm việc tại đây trước tôi nửa năm nhưng đã có vị trí quản lý một bộ phận nhỏ và tôi thuộc nhân sự mới anh quản lý. Sau này, tôi biết bằng cấp của anh ta chỉ ngang ngửa tôi, khác ở cái anh ta đã có 5 năm tay một công ty cũ và được nơi đó viết giấy giới thiệu cực kỳ tốt sang nơi làm việc hiện tại.

Vậy ra anh ta chẳng có gì hơn tôi ngoài may mắn, nếu không phải tôi đen đủi toàn gặp phải nơi làm việc chẳng ra gì thì giờ này vị trí của anh ta tôi cũng chẳng kém cạnh gì mà không ngồi vào.

Phòng chúng tôi có 5 nhân sự, mọi người đều là nhân sự lâu năm của công ty, đều hơn tuổi anh ta nhưng tôi không hiểu họ sợ anh ta ở cái gì mà cứ răm rắp nghe theo anh ta từng ly từng tí một. Mấy lần tôi phản ứng lại với sếp, những thành viên khác trong phòng đều tỏ vẻ khó chịu ra mặt với tôi.

Suốt 1 năm làm việc dưới trướng của anh ta, không ít lần tôi phải nhận phạt của công ty. Đành rằng đó là lỗi của tôi, nhưng chẳng lẽ anh ta là quản lý mà lại không biết đường đứng ra bênh nhân sự của mình sao? Tôi nhận thấy anh ta vốn dĩ chẳng biết quản lý nhân sự gì hết.

Tôi bắt đầu phản kháng ngầm, đôi khi thấy anh ta không nói gì tôi sẵn sàng thái độ ra mặt luôn. Đỉnh điểm là vài tháng trước, anh ta yêu cầu tôi phải tham gia một lớp học nâng cao năng lực của công ty, tôi nhận thấy lớp học đó không cần thiết với tôi, kiến thức đó tôi biết thừa rồi thì cần gì phải đi học. Bởi vậy tôi đã không thèm có mặt ở lớp học bồi dưỡng.

Không ưa sếp cũ, tôi tìm mọi cách để bôi xấu anh ta nhưng kết cục lại nhận về quyết định cho thôi việc - Ảnh 1.

Sau khi biết tôi không tham gia lớp học, anh ta liền chất vấn tôi. Tôi đương nhiên chẳng sợ gì nên thản nhiên đáp lại rằng bận nên không đi được. Chẳng thể ngờ anh ta ngay lập tức phạt tôi 10% lương với lý do không hoàn thành nhiệm vụ được giao, không báo cáo lại lịch trình, nghỉ không phép.

Đã vậy tôi chẳng việc gì phải nể nang nữa, tôi viết ngay email gửi lên ban lãnh đạo yêu cầu được chuyển vị trí làm việc. Ban đầu ban lãnh đạo không chấp thuận và gọi cả tôi lẫn anh ta lên để làm việc hai năm rõ mười. Tôi những tưởng lần này anh ta sẽ phải lên tiếng mà giữ tôi, như vậy thì kể từ nay về sau đừng có hòng ra dáng cấp trên với tôi. 

Nhưng thật không ngờ, khi ban lãnh đạo hỏi anh ta có chấp nhận chuyển thuyên chuyển công tác cho nhân sự không thì anh ta liền đưa ra những lý do hợp lý để đồng ý chuyển tôi sang bộ phận khác.

Tốt thôi! Vốn dĩ tôi cũng đâu có muốn làm dưới trướng của anh ta đâu.

Thế nhưng vấn đề thật sự đáng nói là không có bất kỳ một bộ phận nào trong công ty nhận tôi vào làm. Lúc này vô hình chung tôi là nhân sự thuộc diện xem xét và thử thách.

Uất ức, tôi đi khắp nơi để bôi xấu sếp cũ. Tôi liên tục nói với các bộ phận khác rằng anh ta chèn ép tôi, bắt bẻ vô cớ, giao việc không thuộc năng lực và thế mạnh của tôi, cũng chẳng biết bảo vệ nhân sự của mình…

Nhưng không hiểu vì sao, dần dà, tôi để ý rằng có rất ít đồng nghiệp chịu nói chuyện với tôi, càng không có ai chủ động bắt chuyện hay tiếp lời tôi hết. Tôi gần như bị cô lập hoàn toàn trong văn phòng làm việc.

Ngược lại, sếp cũ của tôi mới mang về một hợp đồng cực kỳ khủng cho công ty, anh ta được ban lãnh đạo cấp cao khen thưởng nóng với giá trị không hề nhỏ. Tôi nhếch mép cười, đúng là đời, may ăn hơn thua.

Thế nhưng, đầu tuần nay, tôi bàng hoàng nhận được quyết định cho thôi việc vì tôi nằm trong danh sách nhân sự giảm biên chế. Vốn dĩ, nếu có cấp trên quản lý trực tiếp, tôi sẽ được cân nhắc đánh giá năng lực và chỉ cần cấp trên muốn giữ tôi sẽ an toàn. Nhưng hiện tại, tôi làm gì có ai quản lý đâu? Bởi vậy ban lãnh đạo và hành chính nhân sự sẽ trực tiếp theo dõi và đánh giá công việc của tôi. Chuyện này đã diễn ra ngay từ sau khi tôi xin thuyên chuyển bộ phận mà tôi không hề hay biết…

Chỉ còn vài ngày sắp xếp công việc tại công ty này, thật lòng, tôi vẫn muốn được làm việc ở đây nhưng có vẻ như giờ đã quá muộn rồi. Lúc này tôi mới thấy ân hận với những hành động bồng bột, ngựa non háu đá của mình. 

Đây thực sự là một bài học mà có lẽ cả đời này tôi cũng không thể quên được!