Cách đây 6 năm, vợ chồng tôi và nhà nội đã gay gắt với nhau. Nguyên nhân vì chồng tôi là con trai một, là cháu đích tôn của dòng họ. Nhưng chúng tôi lại làm ở thành phố, cách nhà chồng đến 45km. Tôi cũng là con gái duy nhất của bố mẹ. Thế là tôi bàn với chồng chuyện mua nhà ở thành phố để ở, sau này già thì về quê.
Nhà chồng tôi vin vào việc đó để nói tôi điêu ngoa, dắt mũi chồng. Thấy tôi đi làm xa bất tiện, mệt mỏi, chồng tôi xuôi theo và chúng tôi quyết định về phố ở. Từ đó, nhà chồng hễ nhắc tới tôi là tỏ thái độ khinh thường, căm ghét. Họ còn từ mặt cả chồng tôi vì tội nghe lời vợ.
Suốt 6 năm như thế, hàng tháng tôi vẫn gửi tiền, quà về cho bố mẹ chồng nhưng không về. Ngay cả khi tôi sinh con, nhà chồng cũng chẳng có ai hỏi han tới tôi cả. Họ làm như tôi không tồn tại trên đời vì dám cướp mất cháu đích tôn của họ. Vậy thì tôi về để làm gì?
Tuần trước, chồng tôi buồn bã nói bố chồng tôi bị bệnh, muốn được gặp con gái tôi. Nghĩ thời gian cũng lâu rồi nên tôi đồng ý cùng chồng đưa con về quê.
Ngay cả khi tôi sinh con, nhà chồng cũng chẳng có ai hỏi han tới tôi cả. (Ảnh minh họa)
Không ngờ, khi thấy tôi dắt con gái vào cổng, mẹ chồng tôi đã nhăn mặt rồi nói rõ to: "Mày về thì về một mình thôi, sao còn dẫn 'mẹ' mày về thế?". Tôi nghe mà tức điên. Tuy vậy, tôi vẫn dằn lòng thưa dạ cho phải phép. Trước lời thưa của tôi, mẹ chồng cũng chỉ bĩu môi.
Mấy chị chồng nghe nói tôi về cũng kéo nhau sang. Mà có phải sang để hỏi thăm tôi đâu, sang để cạnh khóe tôi đó chứ. Thấy tôi ngồi trên ghế salon, chị cả nói: "Ối dào, bố chồng bệnh nằm liệt giường mới thấy con dâu về thăm". Chị khác tiếp lời: "Ông bà tổ tiên nó còn chẳng coi trọng thì nói gì đến bố mình". Chồng tôi cũng bực mình, bảo họ im đi, họ mới cay cú im miệng.
Họ ghét tôi nên ghét lây luôn con gái tôi. Thấy con bé mũm mĩm, trắng trẻo, ăn mặc sang trọng, họ nói thì thầm nhưng đủ cho tôi nghe thấy: "Đúng là con thành phố nhỉ? Hình như nó béo phì rồi, nhìn hai cái má muốn chảy xệ luôn kìa. Về quê thăm ông bệnh mà cứ diện như đi sàn diễn ấy. Không có ý thức gì cả". Ngồi nói chuyện với bố chồng mà máu trong người tôi cứ sôi lên sùng sục.
Tôi thề sẽ không bước chân về đó thêm một lần nào nữa. (Ảnh minh họa)
Đến giờ ăn trưa, tôi đi tìm mãi, gọi mãi mà không thấy con bé đâu. Con bé là nguồn sống của tôi nên tôi phát hoảng lên, chạy khắp nơi tìm kiếm. Mấy người chị chồng chẳng những không tìm giúp tôi mà còn thờ ơ ngồi ăn cơm. Họ còn bảo chắc con bé thấy ở quê lạ nên đi chơi đâu đó rồi.
Mãi đến khi ra nhà vệ sinh nằm cách xa nhà, tôi mới nghe thấy tiếng con bé khóc gọi mẹ. Tôi tìm cách mở cửa ra thì thấy con ngồi khóc lóc thảm thiết dưới nền nhà. Sau khi qua cơn hoảng sợ, tôi hỏi han thì con bé mới kể. Thì ra nó đau bụng, muốn đi vệ sinh nên nhờ chị cả tôi dẫn đi. Theo thói quen, con bé chốt cửa lại. Không ngờ chốt cửa hư nên con bị nhốt luôn trong ấy.
Điều làm tôi tức giận nhất chính là chị cả, người đã dẫn con tôi đi vệ sinh. Rõ ràng biết tôi đi tìm con, biết bé bị nhốt trong nhà vệ sinh mà vẫn thờ ơ ngồi ăn cơm. Tôi bế con vào nhà, vừa đi vừa khóc cùng con. Nếu nhà vệ sinh không hở một bên trần nhà sau bão thì chắc con gái tôi đã không sống nổi rồi. Để không bị giận quá mất khôn, lại nói những câu khiến chồng khó xử, tôi gọi anh chở ngay mẹ con tôi về thành phố.
Thế đó, sau 6 năm, tôi đã nhún nhường về quê thăm họ. Đáp lại là sự lạnh nhạt, thờ ơ của họ. Tôi thề sẽ không bước chân về đó thêm một lần nào nữa. Chỉ là tôi thương chồng. Anh đứng giữa vợ con và nhà nội sẽ rất mỏi mệt. Tôi phải làm gì để anh thấy nhẹ nhàng hơn đây? Còn chắc chắn tôi sẽ không thỏa hiệp với nhà chồng nữa.