Kể từ khi chào đời đến tận bây giờ, có lẽ tôi chưa từng có một ngày nào được làm chủ cuộc sống của chính mình. Không phải vì tôi ỷ lại bố mẹ. Mà vì bố mẹ tôi có thói quen kiểm soát con cái rất đáng sợ.

Người ta hạnh phúc ấm áp khi được ở trong ngôi nhà của mình, nhưng với tôi thì mỗi lần lết về nhà không khác gì bước chân vào trại tù giam. Không khí bên ngoài tươi mát vui vẻ bao nhiêu thì không khí trong nhà tôi ngột ngạt bấy nhiêu. Tôi cứ như tù nhân bị trói buộc vô hình, còn bố mẹ như giám thị lúc nào cũng theo dõi tôi từ xa vậy.

Ở ngay trên tủ giày cạnh cửa ra vào là bảng nội quy gia đình đã được bố tôi sửa chữa thay mới gần chục lần trong suốt 30 năm.

Ban đầu bảng nội quy có vài điều về giờ giấc sinh hoạt, xem tivi, ăn uống các thứ thôi. Càng về sau bố tôi càng bổ sung thêm nhiều số thứ tự, khiến cái bảng tăng dần lên tận 25 điều. Từ viết tay chuyển sang đánh máy, bố tôi còn cẩn thận in đậm nhưng quy tắc ông coi là quan trọng như “Con gái phải về nhà trước 10h tối”, “Không được mặc váy ngắn trên đầu gối ra ngoài”, “Không được ngủ qua đêm ở bất kỳ đâu nếu không có bố mẹ”...

Năm cuối cấp 2 tôi tham gia trại hè 2 ngày 1 đêm ở trường. Tưởng đó sẽ là một kỷ niệm vui vẻ thời thanh xuân, nhưng mẹ tôi đã phá hỏng tất cả vì sự kiểm soát quá mức của bà với con gái. Bà là phụ huynh duy nhất đòi đi theo “kèm cặp” con, ngủ lại cùng con và theo dõi tôi 24/24 không sót giây nào.

Không chỉ để ý đến con gái, mẹ tôi còn săm soi cả những bạn khác trong lớp nữa khiến đứa nào cũng khó chịu. Lớp 9 thì cũng gọi là thiếu nữ rồi, khi ấy nhiều đứa bạn tôi bắt đầu ăn mặc điệu đà và trêu ghẹo nam sinh lớp khác. Mẹ tôi trông thấy là bĩu môi chê bai, xong kéo các bạn nữ lại nhắc nhở với thái độ không nhẹ nhàng lắm. Bà can thiệp cả vào những trò chơi của chúng tôi, kiểm tra cả đồ ăn thức uống mà chúng tôi cùng nhau nấu, bắt cả lớp phải nghe theo chỉ đạo của bà, không được phép làm thế này thế kia.

Dù cô chủ nhiệm đứng ra nhắc nhở là phụ huynh nên để các cháu tự do thoải mái cho đúng ý nghĩa buổi cắm trại tập thể, nhưng mẹ tôi không quan tâm đến lời của cô mà chỉ thích bắt lớp tôi phải nghe theo mình. Kết cục sau buổi cắm trại tôi bị các bạn tẩy chay. Lớp khác cũng ghét theo khiến tôi đi học lủi thủi một mình đến tận ngày tốt nghiệp.

Hết đại học xong tôi tưởng mình sẽ thoát khỏi chế độ quản thúc độc tài của bố mẹ. Nhưng không, bảng nội quy của bố tôi lại được sửa đổi thêm vài điều nữa. Thay vì cấm yêu đương sớm thì bố bắt tôi thích ai là phải dẫn về nhà ngay cho bố mẹ “kiểm tra”, không cho tôi đi chơi muộn và đi cùng ai phải gọi người ấy đến nhà xin phép.

Dần dần vòng tròn giao tiếp của tôi lại quay về con số 0 tròn trĩnh. Bạn bè ngại rủ tôi đi chơi, đồng nghiệp cũng chán nản với việc phải đến tận nhà đưa đón xin phép cho tôi ra ngoài. Người bạn trai đầu tiên tôi thích cũng bỏ cuộc sau 2 ngày khi biết tôi bị bố mẹ quản lý sát sao như một đứa trẻ.

Lần đầu tiên trong đời đi du lịch cùng bạn trai ở tuổi 32, trở về nhà tôi đau đớn với “món quà bất ngờ” bố mẹ dành tặng mình- Ảnh 1.

Tôi nghĩ mình đã bị trầm cảm khoảng 5 năm trở lại đây. Bệnh tình của tôi càng lúc càng trầm trọng hơn khi tôi muốn giải thoát bản thân bằng cách tiêu cực nhất, nhưng rồi tôi không đủ dũng cảm để tự kết thúc sinh mệnh. Tôi đã nhờ mẹ đưa đi khám, song bà ấy chỉ bảo tôi tự tưởng tượng ra bệnh tật rồi bắt tôi uống thuốc nam trong vòng nửa năm. Chẳng biết trong mỗi bát thuốc ấy có gì, tôi cứ uống với sự tuyệt vọng và không còn nghĩ gì đến tương lai của mình nữa.

Cho đến khi tôi gặp bạn trai hiện tại vào tháng 10/2023. Cơ duyên bắt đầu khi tôi đi mua cà phê trưa ở gần cơ quan. Anh ấy cũng ngồi đợi mua cà phê ở đó, với góc nghiêng đeo kính hệt như phim ngôn tình. Tôi đã vô thức ngồi xuống cạnh anh ấy rồi giả vờ lướt điện thoại để tìm cách làm quen.

Chẳng ngờ anh ấy mở lời trước, chỉ tay vào bài hát đang mở trên điện thoại và bảo đó cũng là bài hát yêu thích của anh ấy.

2 tháng sau đó tôi nhận lời yêu anh trong đêm Noel, nhưng chúng tôi không ở cạnh nhau mà lén lút gọi video để thổ lộ tình cảm.

Tôi không tin tưởng ai trong chính gia đình mình nên những tháng ngày sau đó tôi đã rất chật vật để giữ bí mật tình cảm của 2 đứa. Bạn trai tôi là người cực tâm lý và hiểu chuyện nên anh cũng tìm cách giúp tôi thoát khỏi áp lực bị kiểm soát. Mỗi ngày tôi cảm thấy mình hạnh phúc nhất khi dậy đi làm, được tự do nói chuyện với bạn trai ở công ty và cùng nhau ăn trưa bên ngoài.

Rồi sau đó nhờ bạn trai động viên nên tôi cũng liều mình đưa anh về ra mắt. Buổi gặp mặt ấy diễn ra vô cùng căng thẳng, bố mẹ tôi liên tục điều tra đủ thứ về bạn trai và ngầm đe dọa anh ấy bằng rất nhiều câu nói mập mờ.

Tôi bảo bạn trai có thể chia tay vì yêu một đứa bị kiểm soát như tôi thật sự quá mệt mỏi. Nhưng anh ấy nhất quyết không buông tay, anh bảo tôi là cô gái lương thiện trong sáng nhất mà anh từng gặp, nên anh muốn ở bên để bảo vệ và giúp tôi trở nên mạnh mẽ hơn.

Tháng này là sinh nhật lần thứ 32 của tôi. Bạn trai gợi ý một chuyến du lịch lãng mạn đến Đà Lạt dịp cuối tuần. Tôi cũng muốn làm vậy lắm chứ, nhưng cứ nghĩ đến việc phải xin phép bố mẹ là nản chí vô cùng.

Y rằng bố mẹ phản đối ngay từ câu đầu tiên khi con gái mở lời. Dù em gái cũng nói đỡ giúp tôi nhưng bố mẹ vẫn không đồng ý cho tôi đi chơi một mình cùng bạn trai. Mẹ tôi còn nhắc thẳng chuyện giữ gìn trinh tiết, bắt tôi không được làm chuyện bậy bạ nếu chưa kết hôn.

Lần này tôi không phản ứng gì cả, chỉ lặng lẽ đi lên phòng rồi xếp đồ giấu vào một góc. Rồi tôi lén ra sân bay cùng bạn trai, nhắn tin cho mẹ bảo con phải đi công tác ít hôm. Chắc mẹ tôi đoán ra ngay đó chỉ là nói dối nên bà ấy liên tục gọi khiến điện thoại tôi hết cả pin. Tôi mạnh dạn tắt nguồn rồi tận hưởng 3 ngày tự do đầu tiên trong đời.

Kết thúc chuyến du lịch đầy ắp kỉ niệm đẹp, bạn trai đã chở tôi về tận nhà để nếu xảy ra chuyện thì anh sẽ đỡ cho tôi. Tuy nhiên nhà tôi khá im ắng. Bố mẹ đi vắng đâu không thấy.

Vừa mở cửa phòng mình ra, tôi bàng hoàng khi thấy bên trong trống trơn, chỉ còn mỗi cái bàn làm việc với tủ quần áo. Chiếc giường màu xanh êm ái của tôi đã biến mất rồi!

Em gái từ phòng nó chạy sang thở dài bảo tôi rằng ngay hôm đầu tiên chị đi du lịch là bố mẹ đã gọi người đến dỡ cái giường ra. Họ lầm bầm suốt 3 ngày rằng con gái qua đêm với trai thì “xứng đáng” bị ném giường ngủ ra đường, không cần phải có chỗ nằm tử tế trong nhà nữa.

Tôi cay đắng khóc không ra tiếng, nhắn tin cho bạn trai nhờ quay lại đón mình. Mọi thứ trên đời xảy ra đều có lý do của nó. Có lẽ đây chính là bước ngoặt khiến tôi buộc phải mạnh mẽ hơn, trưởng thành hơn, sống cho mình nhiều hơn. Tôi sẽ dọn ra ngoài ở riêng từ bây giờ. Bố mẹ chắc sẽ không tha thứ cho tôi, nhưng chừng nào họ hiểu và thông cảm cho con gái thì tôi mới quay về nói chuyện lại. Tôi không thể chịu đựng cuộc sống tù túng khủng khiếp này nữa...