Khi còn là con gái, tôi rất mơ mộng và tự đặt ra những tiêu chuẩn cho người chồng sau này của mình. Cũng như bao người con gái khác, câu cửa miệng của tôi là “Lấy chồng giám đốc mới oai, có nhà lầu, xe hơi, tha hồ mà hưởng thụ”.
Rồi tôi lấy chồng giám đốc thật. Anh hơn tôi gần 20 tuổi và đã từng có một đời vợ. Hai người ly hôn khi mới cưới chưa đầy 1 năm và cũng chưa con cái. Vì thế mà áp lực làm vợ hai của tôi không nhiều.
Đám cưới của tôi lớn nhất thị xã lúc bấy giờ. Anh đón dâu bằng một dàn xe hơi chạy dài cả km. Bộ váy cưới tôi mặc, cũng được đặt may thủ công. Từng đường kim, mũi chỉ đều cẩn thận đến không thể chê điểm nào được. Khách mời lên tới 500 người, toàn người giàu có và thành đạt. Tôi chìm trong hạnh phúc và hãnh diện. Bạn bè tôi thì kẻ ngưỡng mộ, người ghen tị không hết. Vậy là từ đây tôi chính thức bước chân vào cửa nhà giàu. Thế nhưng, sau đám cưới “cổ tích” đó, tôi nhanh chóng vỡ mộng.
Vậy là từ đây tôi chính thức bước chân vào cửa nhà giàu. (Ảnh minh họa)
Vừa cưới xong, chồng đã bắt tôi nghỉ việc vì không muốn tôi vất vả, và cũng vì muốn quản lý tôi dễ dàng. Anh nói, anh đủ tiền nuôi tôi cả đời, tôi không cần phải làm gì, cứ ở nhà cho đỡ khổ. Nghe được câu đó, có người phụ nữ nào mà không rung động. Tôi liền nghỉ việc, và chỉ sau một tháng thì đã hối hận. Căn nhà rộng thênh thang, chỉ mình tôi và cô giúp việc đi qua đi lại. Chồng tôi bận túi bụi. Sáng anh đi từ sớm, khuya 11, 12 giờ anh mới về tới nhà. Người lúc nào cũng nồng nặc mùi men bia rượu. Hễ tôi đi ra ngoài là phải báo cáo “hành tung” cho anh biết.
Tôi giận dỗi, anh chỉ cười cười cho qua. Tôi trách móc, anh cũng đay nghiến lại bằng giọng gia trưởng và thái độ mắng mỏ nhân viên. Dần dần, tôi quen với những buổi tối không có chồng bên cạnh. Ngay cả khi tôi sinh con, nằm viện cả tuần, người bên cạnh tôi luôn là mẹ và cô giúp việc. Chồng tôi chỉ tranh thủ vào thăm con rồi lại bận họp hành. Nhìn người khác có chồng chăm, chồng dìu, tôi lại chực khóc.
Lấy chồng giám đốc, ví đầy thẻ ngân hàng nhưng tôi chẳng dám tiêu hay gửi cho bố mẹ. Bởi chỉ cần thấy tôi mua sắm thứ gì đó cho bản thân, người nhà chồng lại nhìn vào và đánh giá. Thậm chí, có lần mẹ chồng còn nói thẳng với tôi thế này: “Con lấy chồng rồi phải biết tiết kiệm, vun vén cho gia đình. Chồng con giàu có nhưng kiếm tiền không dễ dàng. Không được tiêu pha quá mức nếu không cần thiết”. Tôi biết, những lời lẽ nhẹ nhàng mà sâu cay đó là muốn nói tôi hãy đừng đụng đến tiền của chồng.
Chồng tôi cũng chẳng thoáng như người ta. Hàng ngày, anh chỉ đưa cho tôi 1 trăm ngàn để túi. Anh luôn nói ăn uống, quần áo đã có anh lo thì tôi cần gì đến tiền nữa. Mỗi lần về thăm nhà mẹ đẻ, tôi cũng phải ngửa tay xin tiền chồng. Vui thì anh cho nhiều, không vui thì anh đưa đủ tiền quà cáp đơn giản. Muốn mua sắm gì, anh bắt tôi phải lấy hóa đơn hoặc liệt kê lại như thể nhân viên kế toán.
Lắm lúc nhà có việc gì cần nhiều tiền, anh chị hỏi vay tôi, tôi cũng chỉ biết nói vài câu khéo léo từ chối. Nhiều người trong họ còn thì thào nói tôi keo kiệt, giàu có mà tiếc cả họ hàng. Nhưng họ có hiểu trong tay tôi làm gì được quản lý tiền bạc. Tiền của giám đốc, có dễ dùng đâu.
Lấy chồng giám đốc, ví đầy thẻ ngân hàng nhưng tôi chẳng dám tiêu hay gửi cho bố mẹ. (Ảnh minh họa)
Vậy nhưng mỗi khi anh dẫn tôi gặp đối tác, dự tiệc, anh như biến thành người khác hẳn. Anh chiều chuộng tôi hết sức khiến người khác phải trầm trồ khen ngợi. Còn tôi luôn tươi cười, phải ăn diện thật đẹp để đẹp mặt chồng. Tôi biết, cái chồng mình muốn là hình ảnh một người đàn ông thành đạt, có vợ đẹp, gia đình hạnh phúc để người ngoài nhìn vào.
Rồi một hôm, cô giúp việc hốt hoảng đưa tôi xem chiếc áo chồng tôi mới thay ra. Trên cổ áo vẫn còn vài vết son, mùi nước hoa phụ nữ vương lại. Thực ra, chuyện này không mới, vì tôi phát hiện ra nhiều lần rồi. Nhưng lần nào anh cũng bảo, anh xã giao tiếp khách, chỉ ngồi chung uống chén rượu, chứ chẳng có tiết mục đêm khuya gì hết. Tuy nhiên, trực giác của một người phụ nữ nói cho tôi biết, anh có chơi bời bên ngoài. Song từ khi xác định lấy chồng giám đốc, tôi cũng đã chuẩn bị tâm lý cho việc này.
Có lần buồn, tôi kể lể tâm sự với mẹ chồng, mong bà sẽ khuyên bảo anh vài câu. Nhưng bà chỉ thờ ơ nói: “Tưởng chuyện gì lớn lao, đàn ông hái hoa ghẹo bướm bên ngoài là chuyện thường tình. Miễn sao không làm gì quá đáng thì cũng kệ đi”. Tôi không hiểu như thế nào mới là chuyện quá đáng theo lời mẹ chồng.
Hôm đó trở về, vậy mà chồng tôi đã biết chuyện tôi đi than thở với mẹ chồng. Anh mắng mỏ tôi một trận là nói xấu chồng, đem việc nhà ra ngoài ngõ để tung hê. Anh bảo tôi liệu mà cư xử, đừng có làm tổn hại tới danh tiếng của anh. Dưới anh là cả mấy trăm nhân viên chứ không ít, đừng có dại dột mà có ngày phải cút ra khỏi nhà với đôi bàn tay trắng. Trước khi bỏ vào nhà tắm, anh còn nói lại một câu: “Sung sướng chẳng muốn, cứ thích rước khổ”.
Một cô bạn thân mách tôi sinh con cho anh và cố gắng sống yên phận, sau này tôi vẫn là “phu nhân” của anh ta, còn con trai tôi thì thừa kế hoàn toàn. Giờ tôi bỏ đi, chẳng phải tôi mất tất cả?
Tôi có nên tiếp tục cuộc hôn nhân này và chấp nhận mọi chuyện để con trai được sống trong nhung lụa như lời bạn tôi nói? Hay dứt khoát ly hôn để tìm kiếm một cuộc sống mới?