Tôi đang có một gia đình rất hạnh phúc. Vợ tôi không đi làm, em ở nhà trông con, làm việc nhà và bán quán tạp hóa nhỏ. Kinh tế gia đình tôi dù không giàu có nhưng cũng đủ ăn và dành dụm để lo cho con tốt nhất. Để có được ngày hôm nay, chúng tôi đã phải chiến đấu với miệng lưỡi thiên hạ suốt 2 năm ròng rã. Nguyên nhân cũng vì công việc vợ tôi làm trước khi lấy chồng.

Em là nhân viên phục vụ quán cà phê. Sẽ không có gì để nói nếu như quán em làm bình thường như mọi quán, nhưng đây là quán cà phê sân vườn, có chòi nghỉ mát. Nhân viên trong quán ăn mặc mát mẻ, sẵn sàng chấp nhận những cái đụng chạm thiếu tế nhị của khách nam.

Tôi và một vài đồng nghiệp là khách quen của quán. Vì quán gần công ty tôi làm, vì quán mát mẻ và cũng vì chúng tôi đều là đàn ông, đều thích ngắm gái. Tuy nhiên, chúng tôi không bao giờ làm mấy cái hành động đáng lên án kia.

Lấy phục vụ quán cà phê làm vợ, ai cũng mắng tôi ngu nhưng rồi nhanh chóng thay đổi thái độ - Ảnh 1.

Đến quán nhiều, tôi càng thích vẻ ngây thơ của em rồi chủ động theo đuổi. (Ảnh minh họa)

Tôi gặp vợ tôi khi em lần đầu tiên vào quán làm. Bị một người khách nam sàm sỡ, em đã hất cả cốc nước ngọt vào mặt hắn ta. Sau đó, hắn làm om sòm cả quán, em bị chủ quán la, hình như bị cắt cả lương ngày hôm đó. Ấn tượng đầu tiên về em khá thú vị.

Đến quán nhiều, tôi càng thích vẻ ngây thơ của em rồi chủ động theo đuổi. Khi biết tôi quen một cô gái bán cà phê sân vườn, ai cũng phản đối, kể cả bạn tôi. Họ nói tôi khùng, không biết lựa chọn khi yêu một cô gái làm trong một nơi phức tạp như thế.

Bố mẹ tôi biết chuyện còn gặp mặt em, mắng mỏ, bắt em phải chia tay tôi. Khoảng thời gian đó, chúng tôi gặp sự phản đối từ khắp mọi người. Thậm chí có lần em còn chủ động chia tay vì không chịu được áp lực. Nhưng chính tôi đã động viên, ở bên cạnh và nhất định cưới em. Vì tôi thấy, em là sự lựa chọn tốt nhất với tôi.

Lấy phục vụ quán cà phê làm vợ, ai cũng mắng tôi ngu nhưng rồi nhanh chóng thay đổi thái độ - Ảnh 2.

Giờ thì vợ chồng tôi hạnh phúc đến mức khiến người khác phải ghen tị. (Ảnh minh họa)

Chúng tôi không có đám cưới, chỉ đãi một mâm tiệc nhỏ bên gia đình em vì bố mẹ tôi không đồng ý. Nhà em nghèo, tôi đã lấy tiền tiết kiệm sửa nhà, mua một vài vật dụng rồi ở hẳn bên nhà vợ.

Vợ tôi mở một tiệm tạp hóa nhỏ bán qua ngày. Bố tôi bị đột quỵ, vợ tôi vào viện chăm ông cả tuần dù đang mang bầu 4 tháng. Cách nói chuyện nhỏ nhẹ, lễ phép và sự chăm sóc nhiệt tình của vợ tôi đã khiến bố mẹ tôi thay đổi thái độ. Ông bà gọi vợ chồng tôi về nhà chơi thường xuyên. Lần nào về, vợ tôi cũng mua đồ ăn, nấu món này món nọ, lại không ngại xắn tay dọn dẹp nhà cửa nên mẹ tôi càng thích hơn.

Giờ thì vợ chồng tôi hạnh phúc đến mức khiến người khác phải ghen tị. Chuyện con cái, nhà cửa, tôi chưa bao giờ phải lo lắng vì đã có vợ lo chu đáo rồi. Thế mới nói, nếu như tôi không đủ mạnh mẽ, vững tâm, có lẽ tôi đã không có được một mái ấm như vậy. Hy vọng câu chuyện của tôi sẽ tiếp thêm một ít động lực cho những bạn đang bị gia đình ngăn cấm như tôi.