20 tuổi, em bỏ dở việc học hành để làm vợ người ta. Chồng em là nhân viên bán hàng nên lương lậu thấp bèo nhèo. Hồi đó cũng vì em lỡ mang bầu trước nên cũng chẳng tổ chức cưới hỏi gì. Em cũng từng phân vân sẽ giữ hay bỏ thai nhưng chính anh đòi cưới vì “đứa bé không có tội”.
Sau một bữa tiệc nhỏ, em ôm quần áo về nhà chồng. Em xin bảo lưu kết quả đại học để sinh con. Cũng may nhà chồng không hề dựa vào cái thai để mắng mỏ, gây khó dễ cho em. Ngược lại, mẹ chồng còn tỏ ra cưng chiều, thương em hơn. Bà luôn dặn chồng em phải chăm sóc em chu đáo, đừng để em phải suy nghĩ nhiều. Phụ nữ có thai đã khổ, vì cái thai mà bỏ dở việc học càng khổ hơn. Em cảm ơn mẹ chồng lắm và cảm thấy mình cũng còn may mắn khi gặp được nhà chồng tốt như vậy.
Khi con được hơn 4 tháng thì em đăng kí học tiếp đại học. Đó là những ngày tháng khổ cực nhất của cả em lẫn chồng. Vì công việc của anh lẫn việc học của em nên chúng em thống nhất sẽ lên thành phố ở trọ cho tiện.
Nếu không đi học em sẽ trông con, nấu nướng. Khi nào đi học em lại gửi con cho một chị cùng xóm trọ. Nếu con khỏe mạnh thì không nói nhưng chỉ cần cháu bệnh là vợ chồng em lại khổ hơn. Có khi sáng hôm sau thi học kì mà tối nay con sốt, em phải thức cả đêm. Việc học cũng vì thế bị ảnh hưởng không ít.
Em từng có suy nghĩ bỏ thai nhưng chính anh đã động viên em giữ lại. (Ảnh minh họa)
Tuy nhiên, chồng em vẫn luôn ở bên động viên em. Những đêm con bệnh, anh cũng thức suốt dù đã đi làm cả ngày. Vào mấy tháng hè, em được nghỉ học thì anh còn nhận thêm công việc làm ban đêm để kiếm thêm tiền. Gánh nặng công việc lẫn tiền bạc đều đổ lên vai anh nhưng chưa một lần anh cáu gắt với em. Có đêm anh vừa chăm con vừa ngủ gật. Nhìn anh, em ứa nước mắt. Trên đời này liệu có còn người đàn ông nào tốt với vợ con như anh không?
Khi em tốt nghiệp đại học cũng là lúc chồng em chuyển việc làm. Công việc mới lương thấp, lại bắt đầu lại từ đầu nên anh ốm đi thấy rõ. Có đêm em giật mình tỉnh giấc đã thấy anh đi đâu mất. Hóa ra anh ngồi chong đèn làm việc thêm. Em hỏi vì sao anh không ngủ, anh nói anh phải làm việc chăm chỉ để lo cho em và con một tương lai tốt hơn. Từng nói của anh vừa làm em đau lòng vừa cảm thấy hạnh phúc.
Nhiều khi ngồi ăn cơm, nhìn con trai càng lớn chồng em lại hay thở dài. Em hỏi vì sao, anh chỉ lắc đầu. Có khi ôm em trong tay, anh lại nói không biết khi nào anh mới mua được cho em một đôi nhẫn cưới. Em cười xòa.
Đúng là ở chung với nhau đã hơn 3 năm. Con trai cũng gần 3 tuổi rồi nhưng vợ chồng em chưa từng có nhẫn. Hồi đó nghèo khổ phải dành dụm tiền sinh con nên lấy tiền đâu tổ chức đám cưới, tiền đâu mua nhẫn. Nhưng em cũng không quan trọng chuyện đó chỉ cần vợ chồng hạnh phúc, con trai khỏe mạnh là được.
Từng lời anh nói khiến em vỡ òa trong hạnh phúc. (Ảnh minh họa)
Cho đến ngày cưới em gái, em giật mình ngỡ ngàng với những gì chồng đã làm. Hôm ấy khi MC mời anh lên hát em đã rất bất ngờ. Cầm Mic, anh nói dõng dạc những lời chúc mừng vợ chồng em gái em.
Sau đó, anh còn ngập ngừng rồi nói: “Bài hát này tôi mới gửi đến vợ mình. Em đã vì tôi mà hi sinh quá nhiều. Thế mà đến cặp nhẫn cưới tôi cũng chẳng mua được cho em trong ngày trọng đại cách đây 3 năm. Hôm nay, tôi muốn mượn cơ hội này để nói lời cầu hôn với em dù chúng tôi đã là vợ chồng”. Tim em đập thình thịch khi nghe anh nói.
Rồi anh đi dần xuống chỗ em, quỳ chân xuống trước em và chìa ra một cặp nhẫn vàng. “Hãy làm vợ anh cả đời này nhé. Anh hứa sẽ dùng cả sức lực và tình yêu của mình để đem lại hạnh phúc, bình yên cho em”.
Mọi người bắt đầu vỗ tay ầm ầm lên. Nhìn cặp nhẫn, nhìn chồng mình, em cứ thế bật khóc. Giây phút anh đeo chiếc nhẫn cầu hôn vào tay em là giây phút em hạnh phúc nhất. Em đã không lầm, thật sự không lầm khi trao gửi cả cuộc đời cho anh. Chỉ cần có anh, em tin mình sẽ sống thật tốt và thật hạnh phúc.