Đến tận lúc viết những dòng này, tim tôi vẫn thắt lại, đau đớn. Tôi rất tự hào, hãnh diện về chồng mình. Sống với nhau 5 năm, vợ chồng tôi chưa từng có một trận cãi vã nào lớn. Chồng tôi rất tinh ý, chỉ cần thấy tôi nhăn mặt là anh biết tôi đang khó chịu. Khi đó anh lại hỏi han hoặc chuẩn bị bữa tối, pha nước tắm cho tôi.
Giai đoạn khó khăn nhất của chúng tôi có lẽ là việc chạy chữa vô sinh. Tôi bị teo một bên buồng trứng nên rất khó thụ thai. Cưới nhau gần 3 năm, vợ chồng đưa nhau đi khắp nơi chữa trị, tôi gần như bị trầm cảm. Tâm lí mình vô dụng luôn thường trực trong đầu tôi. Cũng may bên cạnh tôi đều là những người hiểu chuyện và thông cảm với tôi. Nhưng người tôi biết ơn nhất vẫn luôn là chồng mình. Anh không ngại ngần làm theo mọi lời khuyên của bác sĩ. Mỗi lần thấy tôi khóc, anh lại khuyên can, an ủi tôi. Anh còn nói rằng nếu như thật sự không thể sinh con thì anh sẽ thương yêu tôi luôn phần con cái sau này.
Trời thương nên run rủi tôi cũng có con. Những giây phút đau đớn trong phòng sinh, chồng tôi luôn ở bên cạnh, nắm tay tôi thật chặt. Lúc bé con chào đời, anh tự cắt dây rốn cho con mà tay cứ run bần bật. Và lần đầu tiên tôi thấy anh rơi nước mắt ngay chỗ đông người chính là lúc anh ôm con bé vào lòng.
Từ lúc có con, với anh con bé chính là cả thế giới. (Ảnh minh họa)
Từ lúc có con, cuộc sống vợ chồng tôi thay đổi đáng kể. Chồng tôi chăm con bé kĩ còn hơn tôi. Đêm nào cũng vậy, cứ hai tiếng anh lại thức dậy pha sữa cho con uống để tôi được ngủ ngon giấc. Tôi đã nghĩ mình sẽ sống hạnh phúc mãi mãi như vậy cho đến một ngày.
Ngày hôm ấy, con gái tôi gần 2 tuổi, anh cõng nó trên lưng chơi trò ngựa phi. Tôi đang nấu ăn dưới bếp, nghe tiếng cha con đang cười giòn tan bỗng nhiên dừng lại. Con gái tôi lẫm chẫm đi xuống bếp, kéo tay tôi và lắp bắp: “Ba, máu, ba, máu”.
Tôi vùng chạy lên thì thấy anh nằm gục dưới sàn nhà. Tôi hô hoán cả nhà chồng và hàng xóm đưa anh vào viện. Kết luận khiến tôi bàng hoàng: chồng tôi bị ung thư máu.
Từ hôm đó, cuộc sống của tôi gần như đảo lộn hoàn toàn. Vừa chăm chồng ở bệnh viện, vừa chăm con gái nhỏ ở nhà, vừa công việc cơ quan, chỉ một tuần tôi đã sụt 5kg. Tôi vẫn đưa con gái vào viện thăm bố mỗi tối, nhưng con bé đều không chịu vào vì sợ kim tiêm và ống truyền máu luôn có trên tay ba.
Chồng tôi càng lúc càng yếu đi dù xạ trị đều. Một hôm, anh cầm tay tôi rồi nói: “Từ mai em đừng đến đây nữa. Ở nhà chăm sóc con gái giúp anh. Đừng đưa con bé đến đây. Dù sao anh cũng không còn sống được lâu nữa nên hai mẹ con em cần tập cuộc sống không có anh bên cạnh”.
Lời nói dối của anh khiến tôi bật khóc. (Ảnh minh họa)
Tôi còn chưa hiểu chuyện gì thì mẹ chồng đã gọi tôi ra và nhắc lại. Hóa ra anh đã sang tên nhà đất cho tôi và không cho tôi vào bệnh viện nữa. Nếu tôi cố chấp vào, anh đều lạnh nhạt không nói chuyện hoặc tìm cách đuổi tôi về. Con gái tôi nhớ bố cũng không được gặp vì anh phải ở phòng cách ly cả tháng trời.
Sức khỏe anh xuống dốc không phanh. Một hôm, anh gọi điện cho tôi đưa con gái đến căn tin bệnh viện gặp anh. Anh ngồi trên xe lăn, được mẹ chồng tôi đẩy ra. Đặc biệt hơn, anh còn đội tóc giả để con khỏi sốc. Vừa thấy ba, con bé đã chạy ào tới ôm chặt lấy anh. Nhìn hai cha con cứ ôm lấy nhau không rời, lòng tôi thắt lại.
Ngồi được một lúc thì anh mệt nên phải về phòng lại. Con bé cứ ôm lấy ba không chịu buông, anh phải dỗ dành mãi nó mới chịu thả ra. Nó còn hỏi anh khi nào ba về nhà với con? Lúc ấy, tôi thấy anh len lén lau nước mắt rồi quay lại ôm con, nói rất nhỏ: “Ba phải đi làm để kiếm tiền mua sữa cho con nữa chứ? Ngoan về nhà với mẹ nhé”. Lời nói dối của anh đã khiến tôi bật khóc.
Hôm qua, mẹ chồng tôi về, mặt buồn rười rượi nói anh chắc không cầm cự được lâu nữa. Bà còn đưa tôi đơn ly hôn đã có sẵn chữ kí của anh. Bà còn nói anh hối tôi đi nộp nhanh để anh còn đủ sức ra tòa giải thoát cho tôi. Tôi đau khổ quá, phải làm sao đây? Tôi đã xác định nếu anh không còn nữa thì cả đời này tôi cũng sẽ không yêu và cưới ai. Nhưng còn con gái chúng tôi thì sẽ sao đây?