Vợ chồng chị lấy nhau đã 8 năm. Anh làm ở một cơ quan cấp Bộ, còn chị làm quản lý ở một công ty chuyên về đồ điện tử. Nói chung về kinh tế chị không phụ thuộc vào anh, về nhan sắc cũng chẳng kém cạnh mấy người ở cơ quan anh. Chị lại đảm đang nữa, mọi việc trong nhà có tay chị nhúng vào là xong hết.

Ngoài ra, chị còn biết khéo chiều mẹ chồng. Thậm chí mỗi lần bà giận ông là lại bắt xe khách lên ở với con dâu 1 tháng rồi mới chịu về. Bà bảo phúc nhà bà hiếm lắm mới được con dâu hiền thảo như chị.

Rồi gia đình nội ngoại, cứ có việc gì là hiển nhiên chị sẽ là người được xướng tên đầu tiên. Mọi người coi đó là một vinh dự mà chị được nhận. Còn chị, nhiều lúc mệt bơ phờ vì những lý do nhờ vả hết sức không đâu nhưng cứ phải gồng mình lên cố gắng cho tròn phận “dâu thảo”.

Có trách nhiệm như thế với gia đình mà chồng chị biết ơn chị thì chị cũng thấy vơi đi đôi phần bức xúc và mệt mỏi. Đằng này anh cứ như khúc gỗ trong nhà. Sáng sớm mở mắt dậy, chị đã dọn đồ ăn sáng tinh tươm. Ăn xong thì anh vác cặp đi làm, còn chị vội vàng dọn rửa đống bát đĩa, chở con đi học và cuống quýt vào công sở cho kịp giờ. 8 giờ ở công sở qua nhanh, chị lại sấp ngửa chạy xe về đón con rồi đi chợ nấu nướng, anh thì nhàn tênh 4 giờ chiều tan sở và đi uống bia với bạn bè…

“Lúc nào trước mặt cô, tôi cũng thấy mình vô dụng” 1
Có trách nhiệm như thế với gia đình mà chồng chị biết ơn chị thì chị cũng thấy vơi đi đôi phần bức xúc và mệt mỏi. Đằng này anh cứ như khúc gỗ trong nhà (Ảnh minh họa)

8 năm hôn nhân trôi qua, trong lúc chị cứ quẩn quanh với con cái, công việc và bếp núc khiến nhan sắc có phần giảm đi thì anh lại đẫy đà béo tốt ra. Chừng ấy sự tín nhiệm yêu thương của gia đình hai bên là chừng ấy gánh nặng đổ xuống đầu chị. Tính chị khéo léo mềm mại bao nhiêu thì anh lại thô kệch bấy nhiêu. Mang tiếng anh em đằng nội nhưng mọi người lại hay nhớ đến chị hơn nhớ đến anh. 

Chị cũng chẳng muốn mang gánh nặng vào người cho mệt nhưng tính anh đoảng, dặn đâu quên đấy. Ai đời chị bảo đi đón con thì để con đứng đợi khóc sưng mắt ngoài đường, còn bố đi đá bóng quên mất. Bảo anh cắm cơm thì anh đổ gạo quên không đổ nước, đến khi mở nồi ra cháy khét lẹt thì anh gãi đầu bảo quên. 

Lúc chị ốm bảo nấu cho nồi cháo thì anh mải lướt facebook đến khi nồi cháo trào ra bếp ga quá nửa, ga tắt ngúm lúc nào chẳng biết. Rồi điện nước trong nhà hỏng hóc, cứ trông vào anh sửa có khi cả tháng chẳng có cái mà dùng…

Những trận cãi vã thường xuyên diễn ra và dần dần chị chán, chị quên luôn anh với vai trò người đàn ông trong gia đình. Tất cả mọi việc từ lớn đến bé, chị cứ thế làm mà chẳng cần hỏi đến anh. Con ốm chị tự mang con đến bệnh viện rồi gửi bên ngoại chăm sóc, đồ hỏng chị tự gọi người đến sửa. Lâu rồi chị quên mất rằng mình có một người đàn ông trong nhà, bỗng dưng anh trở thành khách trọ. Cuộc sống của hai vợ chồng cứ nhạt nhẽo dần, trừ lúc cùng nói chuyện với con, còn lại ai có thế giới của người nấy. Chị coi thường anh, anh thấy mình càng ngày càng trở nên vô dụng trong mắt chị.

Rồi anh vắng nhà thường xuyên hơn, kể cả buổi tối anh cũng lấy lý do về muộn. Ban đầu chị còn hay thắc mắc, anh nói kể cả anh có về sớm thì anh cũng chỉ ngồi đọc báo xem phim rồi đi ngủ, nên anh tìm công việc khác làm thêm cho đỡ nhàm chán. Và chị tin.

Nhưng làm thêm gì mà giờ giấc thất thường? Chưa kể từ ngày anh đi làm thêm, chị thấy anh vui vẻ hơn, không còn cau có khó chịu nữa. Bán tín bán nghi, chị bám theo anh. Khi tan sở chị thấy anh vội vàng phóng xe vào chợ mua mớ rau con cá, rồi lại phóng xe đi mất. 

“Lúc nào trước mặt cô, tôi cũng thấy mình vô dụng” 2
Chị bỗng thấy chơi vơi như đang đứng ở vực thẳm. Hóa ra bao nhiêu sự cố gắng của chị cuối cùng chỉ để nhận được một câu như thế này đây (Ảnh minh họa)

Chị âm thầm đi theo anh vào một căn hẻm nhỏ, thấy anh huýt sáo gọi tên một người phụ nữ và mang rau cá vào. Chị đứng ngoài chết lặng nhìn anh đang mặc quần đùi bò ra lau nhà, nhặt rau rồi rán cá. Còn cô gái kia thì nằm ườn trên giường và tấm tắc khen lấy khen để. Thỉnh thoảng cô ta còn di di ngón chân lên đầu chồng đầy nịnh nọt. Chưa bao giờ chị thấy anh lại sung sướng vì làm việc nhà đến thế.

Đêm hôm ấy hai vợ chồng chị đã cãi nhau nảy lửa. Chị hỏi anh, chị không hoàn hảo ở điểm nào mà anh lại đi yêu người khác. Anh chỉ trả lời: “Vì cô quá hoàn hảo, nên tôi thấy sợ. Tôi thà làm ô sin cho cô ấy còn hơn làm khách trọ trong nhà. Lúc nào trước mặt cô tôi cũng thấy mình vô dụng”.

Chị bỗng thấy chơi vơi như đang đứng ở vực thẳm. Hóa ra bao nhiêu sự cố gắng của chị cuối cùng chỉ để nhận được một câu như thế này đây. Chị hay anh có lỗi? Chị không biết được. Chị chỉ nghĩ về tờ đơn li dị đang chập chờn trước mắt!