Tôi và chồng cũ ly hôn nhau vào đúng ngày kỉ niệm 1 năm đám cưới. Lúc ấy con gái đầu lòng của tôi còn bé tí ti, tôi van xin hết nước mắt mà chồng và mẹ chồng vẫn đuổi tôi đi với lý do “không biết đẻ con trai”.

Mất 2 năm tôi mới ổn định lại được cuộc sống từ 2 bàn tay trắng. Nhìn bé Bống lớn lên xinh đẹp ngoan ngoãn, lại rất hiểu chuyện, tôi càng thương con hơn và luôn tránh không nhắc đến bố Toàn để con đỡ tủi. Làng xóm xung quanh bàn tán nói tôi là loại mẹ độc ác, ly hôn xong không cho con gặp bố gặp ông bà nội. Nhưng họ đâu biết rằng nhà chồng cũ tôi mới là loại bạc bẽo, không gửi tiền nuôi con bé cũng chẳng hỏi thăm nửa lời, cứ như mẹ con tôi đã chết.

Bẵng đi bao lâu, khi mẹ con tôi đã có cuộc sống yên bình vui vẻ thì đùng một cái mẹ chồng cũ bỗng đến nhà, xin đưa Bống về chơi với bố. Tôi thắc mắc không hiểu tại sao 5 năm qua mẹ chồng cũ khinh miệt sự tồn tại của tôi và bé Bống, giờ lại quay sang ngọt nhạt một cách đáng ngờ. Liệu có phải bà hối hận vì từng đối xử tệ với mẹ con tôi hay không?

Nghĩ bụng vẫn không tin được mẹ chồng cũ, tôi định từ chối lời đề nghị của bà. Nhưng rồi mẹ ruột tôi khuyên không nên ích kỷ như thế, dù sao Toàn vẫn là bố của Bống, người đến đây xin cháu về chơi cũng là ông bà nội của Bống. Tôi miễn cưỡng để con đi, dặn dò về nhà ông bà thì nhớ ngoan nghe lời. Con bé rơm rớm nước mắt không muốn đi, nhưng ông bà nội bế nó lên xe không chào bố mẹ tôi một tiếng.

Mẹ chồng cũ đòi đón cháu về chơi, lúc qua đón con về tôi ức nghẹn với cảnh tượng tiệc tùng trước mắt - Ảnh 1.

(Ảnh minh họa)

Tầm 8h tối cơm nước dọn dẹp xong tôi nghĩ Bống sắp đến giờ đi ngủ, ở bên nội cũng lâu rồi nên chạy sang nhà chồng cũ đón con. Mấy năm tôi đều tránh không đi qua con ngõ ấy, bây giờ quay về đó cũng có chút bồi hồi. Gần đến nơi thì nghe tiếng nhạc Happy Birthday vang lên cùng tiếng vỗ tay ầm ĩ, dừng ở cổng nhà chồng cũ tôi ngỡ ngàng với cảnh tượng trước mắt mình. Con gái tôi đang lủi thủi ngồi một mình trong góc sofa buồn hiu, giữa phòng khách là cả đống người xúm vào thổi nến và chồng cũ của tôi đang bế một đứa bé trai nhỏ xíu.

Hóa ra đó là bữa tiệc mừng con trai riêng của Toàn tròn 1 tuổi, mẹ anh sợ tôi ngăn cản không cho bé Bống về chơi nên mới giả vờ bảo nhớ cháu xin về nội! Thà cứ nói thật tôi còn mua thêm quà để Bống mang sang tặng, đằng này đưa con bé về rồi cả nhà họ đều thờ ơ vứt con bé ngồi 1 góc, tất cả chỉ hát hò quan tâm mỗi thằng cu con riêng của Toàn!

Nhớ lại ngày bế con bước ra khỏi nhà Toàn, mẹ chồng cũ còn đứng trên gác đổ xô nước lau nhà xuống đầu tôi ướt sũng, chửi tôi là loại không biết đẻ, sinh được mỗi đứa con gái thì mắc bệnh rồi không đẻ thêm được con trai cho nhà họ nối dõi tông đường. Bố tôi chết trân ở cổng nhìn con gái bị cả gia đình chồng cũ xúm vào hạ nhục, cháu gái chưa tròn 1 tuổi cũng bị khinh thường, suốt đoạn đường về nhà 2 bố con tôi thi nhau khóc...

Tôi chấp nhận tủi nhục để làm mẹ đơn thân suốt 4 năm đã đành, giờ chứng kiến cảnh mẹ chồng cũ đối xử tệ bạc với cháu thì tôi không thể nhịn được nữa! Đứng suy nghĩ mất cả chục phút, tôi quyết định dựng xe lao vào nhà họ để mang Bống về. Chẳng cần chào hỏi ai, tôi khoác áo cho con rồi quay lưng đi thẳng. Toàn nhìn thấy vội chạy theo hỏi tại sao tôi làm thế, tôi hất tay làm anh ta ngã chúi vào gốc cây khế. Mẹ chồng cũ không kịp xỏ dép cũng đứng dậy chửi tôi té tát, tôi chỉ thẳng tay vào mặt bà: "Từ giờ về sau Bống không có máu mủ thân thích gì với gia đình này hết, tôi cấm các người lại gần con bé, để yên cho mẹ con tôi!".

Vợ mới của Toàn vừa đỡ chồng dậy vừa ngoạc mồm hùa theo, tôi giơ tay tát thẳng một nhát rồi tuyên bố: "Cô chẳng có tư cách gì mà lên tiếng, im mồm vào, khéo có ngày cũng bị nhà chồng đuổi ra đường vì cái mồm hôi thối đấy!".

Hàng chục cặp mắt trợn tròn lên ú ớ sau lưng, tôi hít thở thật sâu rồi đèo Bống về nhà, đóng chặt cửa lại. Vừa ôm con vừa khóc, tôi tự hứa sẽ làm một bà mẹ thật mạnh mẽ, cố gắng hết sức để Bống không phải thiếu thốn cái gì. Tôi hối hận vì đã để Bống chịu cảnh thiệt thòi như vậy, thấy bố chiều em trai cùng cha khác mẹ, ông bà nội thì không quan tâm, chắc con tổn thương lắm...