Bên ngoài nhìn vào ai cũng nghĩ số My may mắn mới được về làm dâu nhà bà Loan bởi gia đình bà vốn nổi tiếng giàu có nhất nhì khu phố, đã vậy bà Loan lúc nào cũng nhẹ nhàng ngọt ngào với con dâu. Nhưng ít ai biết được, đó chẳng qua chỉ là vỏ bọc bên ngoài, còn thật sự từ ngày bước chân về nhà bà làm dâu, My chưa có nổi một ngày sung sướng.
Bà Loan không ưa My cũng chỉ vì nhà My nghèo, không môn đăng hộ đối với gia đình bà. Tuy vậy trước mặt họ hàng, hàng xóm láng giềng lúc nào bà Loan cũng tỏ ra nhẹ nhàng với con dâu.
Ảnh minh họa
Nhưng không biết bao nhiêu lần My phải rơi nước mắt trước những lời đay nghiến hù dọa của mẹ chồng. Song vì Trung, cô vẫn luôn cố gắng lo tròn bổn phận làm dâu. Tiếc rằng dù My có cố tới bao nhiêu, bà Loan vẫn coi cô như người dưng nước lã.
Cưới được hơn năm thì My mang bầu. Cứ nghĩ rằng có cháu rồi bà Loan sẽ thay đổi dần thái độ với con dâu, thế nhưng suốt 9 tháng 10 ngày My mang thai, bà không hề đoái hoài hỏi han cô lấy 1 lời. My ốm nghén vẫn phải lo toan mọi việc trong nhà. Thậm chí hôm nào cô mệt, nằm nghỉ ngơi trên giường là kiểu gì bà cũng ra lườm vào nguýt nhiếc móc con dâu lười nhác. Cũng may mấy tháng sau cô sinh con mẹ tròn con vuông, nhưng những ngày ở cữ của My mới là khốn khổ.
Xuất viện về, biết không thể nhờ mẹ chồng chăm nên My xin phép bà cho được về ngoại 1, 2 tháng. Thế mà vừa mở lời, bà Loan đã nghiến răng vỗ đùi:
"Chị có ý gì mà đẻ xong đòi đưa con về ngoại? Có phải chị muốn thiên hạ nhìn vào chửi tôi ăn ở quá đáng nên con dâu phải mang con về nhờ nhà đẻ chăm. Chị tưởng tôi ngu lắm hay sao mà không nhận ra ý đồ của chị?".
My khóc lóc giải thích thế nào bà Loan cũng không chịu nghe. Sau cùng cô không dám đưa con về nhà đẻ nữa.
Còn bà Loan giữ con dâu lại nhưng đâu có chăm, 10 ngày như một, suốt ngày bà bắt My ăn cơm với trứng luộc rim mắm, hoặc cùng lắm là vài ba miếng thịt rang đi rang lại tới khô lăn khô lóc trong khi đồ tẩm bổ Trung mua nhờ mẹ làm cho vợ thì bà lại cất gọn dưới đáy tủ lạnh. Tối Trung về hỏi, bà bảo làm cho My ăn rồi. Trung để ý biết được mới gọi mẹ nói chuyện: "Sao mẹ lại làm thế? Vợ con ở cữ cần phải tẩm bổ mới có sức chăm con. Đồ con mua mẹ không làm cho cô ấy ăn mà toàn bắt ăn mấy cái thứ kia thì lấy đâu ra sữa cho con con bú?".
Nghe con trai nói vậy bà Loan tức lắm, mặt mũi đỏ bừng, hậm hực về phòng. Đợi sáng mai Trung đi làm bà mới sang chì chiết My: "Chị giỏi nhỉ, giờ còn xúi chồng đổ tiếng ác cho mẹ là bạc đãi con dâu".
My lại khóc mà không sao minh oan cho mình được. Cũng chỉ vì sống bên mẹ chồng quá căng thẳng nên My bị stress mà mất dần sữa. Đêm thằng bé bú mẹ không đủ no, nó hậm hực rồi khóc ầm. Bà Loan bên phòng không ngủ được liền hùng hổ chạy sang: "Có mỗi việc ăn xong nằm chỗ mà cũng không đủ sữa cho con bú. Chị đúng là không được tang dạng gì".
Mẹ chồng mắng, My chỉ biết tủi thân ôm con quay mặt vào tường lau nước mắt. Trung ngồi bên bực quá đứng phắt dạy bảo: "Vợ con mất sữa cũng vì phải sống chung với bà mẹ chồng ghê gớm, quá đáng như mẹ đó".
"Anh vừa nói gì?", bà Loan trợn mắt nhìn con trai. Trung nói tiếp: "Mẹ còn hỏi con nữa. Mẹ không nhớ hôm vợ con ở viện về bác sỹ dặn thế nào à? Gái đẻ ở cữ phải được chăm sóc cẩn thận, ăn uống tẩm bổ, tinh thần sảng khoái vui vẻ mới nhiều sữa. Đằng mẹ đã không chăm con dâu còn suốt ngày đay nghiến, ra lườm vào nguýt bảo sao vợ con chả mất sữa. Con thấy cô ấy còn chưa trầm cảm là may đó".
Ảnh Minh họa
Bà Loan tím mặt đứng lắp bắp không cất thành tiếng. Trung vẫn tiếp tục: "Mẹ suốt ngày xem ti vi thời sự nghe người ta ra rả nói về trầm cảm sau sinh mà không rút ra kinh nghiệm. Hay mẹ muốn mất dâu, mất cháu như bao vụ tự tử trên mạng lúc đó mới vừa lòng".
Đến đây thì bà Loan im thin thít quay về phòng. Cả đêm ấy bà trằn trọc nghĩ về những lời con trai nói rồi nhận ra đúng là những ngày qua mình đã hơi quá với con dâu. Cũng may Trung giúp bà tỉnh ngộ, nếu không chẳng biết bà còn làm khổ con dâu tới ngày nào. Nghĩ tới đây, bà Loan thở dài hối hận.