Chị Thanh Tâm thân mến!
Bố chồng em vừa mất được 5 tháng. Bố em ra đi đột ngột khiến mọi người trong gia đình, hàng xóm đều ngỡ ngàng, bởi vậy, mẹ chồng em bị sốc tâm lý là điều dễ lý giải. Trước đây, ngày nào bố mẹ em cũng quấn quýt bên nhau. Ông đọc báo, bà nhặt rau, hoặc cả hai cùng nghe đài, nấu cơm...
Mối quan tâm lớn nhất của bà lúc ấy là ông, sau đó đến 2 cháu, cuối cùng mới là con dâu. Sự chia ly bất ngờ khiến bà bị hụt hẫng, trống trải. Giờ đây, nhiều lúc thấy bà ngồi bần thần nhớ ông mà em thấy thương, thấy tội.
Chúng em ở với ông bà từ khi lấy nhau, ông bà giúp vợ chồng em chăm sóc nhà cửa và đón con cái. Tuy có đôi lúc hơi bất tiện nhưng mọi thứ vẫn khá thoải mái và em cảm thấy rất biết ơn về điều đó. Chính vì hiểu bà, nên dù bà có nói gì, ra sao, em cũng đều cố gắng bỏ qua. Nhưng thái độ "con trai là nhất", "con dâu chỉ là kẻ ăn bám, ăn tàn phá hại" khiến em ngày càng khó chịu.
Chồng em làm cho một công ty nước ngoài, thường xuyên đi công tác đây đó và được tặng nhiều hải sản, đồ ngon. Mẹ chồng cảm thấy tự hào về điều đấy và mặc định trong suy nghĩ của bà: "Chồng em là trụ cột, còn em là kẻ ăn bám". Trong khi em cũng đang công tác trong một cơ quan uy tín, với mức thu nhập không kém.
Em phát hiện ra điều này trong một lần đi xin học cho con cùng chị đồng nghiệp. Chị kể, mẹ chồng đã nói nhỏ với chị ấy: "Lương của cái Thủy chả đủ cho con Tít đi học". Em cảm thấy ấm ức lắm nhưng rồi không muốn làm ầm lên, em lại nhẫn nhịn cho qua.
Gần đây, nhất cử nhất động của em, bà đều báo cáo cho chồng em biết. Tháng trước, em định thay mạng internet vì thấy đường truyền đang dùng không đủ nhanh, con gái học online bị "giật đùng đùng".
Vừa nói chuyện với mẹ chồng buổi sáng, buổi chiều đã thấy chồng gọi từ TPHCM về: "Em cứ đợi anh về rồi quyết, việc này để anh lo!". Em còn đang không hiểu gì, thì chồng đã bảo: "Anh quen người bạn làm về mạng, để anh tìm hiểu thông tin kỹ càng rồi xử lý. Mẹ sợ em không hiểu gì rồi làm sai nên gọi cho anh rồi!".
Em định thay cái đèn ốp trần, đang phấn khởi ngắm mấy loại và hỏi ý kiến bà, bà lại nói: "Đợi chồng mày về rồi quyết, biết gì đâu mà tham khảo, rồi lại tốn kém!". Từ việc to cho đến việc nhỏ, em cảm giác bà không tin tưởng cho em quyết định điều gì, vì trong đầu bà, em là kẻ ăn tàn phá hại.
Bình thường, khi em nấu cơm, bà sẽ ra ngồi chơi hoặc tưới cây với ông. Nhưng giờ đây, bà đứng bên cạnh và chỉ đạo: "Con phải làm thế này chứ, con làm thế thì ra gì!", "Có mỗi việc nhỏ này mà cũng không làm ra hồn!"…
Khi em dạy con học, đôi lúc mẹ con không hiểu ý nhau, con viết chữ xấu, tính sai, em có bực mình quát mắng. Chẳng hiểu mẹ chồng em từ đâu lao tới: "Sao dạy nó mà cứ sồn sồn lên thế, làm sao nó học được! Để bà mách bố nhé, thôi nín đi!"… Lúc ấy em đã giận dữ: "Bà ra ngoài đi để con dạy cháu".
Chồng em về và chúng em có 1 trận tranh cãi căng thẳng. Mẹ chồng em chạy vào, không can còn nói: "Bố mày vừa mới đi, bọn mày đã làm loạn lên à? Nếu không ở được với nhau nữa thì ly hôn đi, tao đồng ý!"… Em không biết phải diễn tả cảm xúc của mình lúc này ra sao nữa…
Phương Thủy (Hà Nội)
Chào em!
Em là một nàng dâu ngoan và biết điều. Em hiểu và cảm thông với mẹ chồng về nỗi đau bà vừa trải qua. Tuy nhiên, sống trong gò bó và không hiểu, cảm thông cho nhau thật khó khăn. Em có thể nhờ chồng hỗ trợ tác động đến mẹ, vừa an ủi mẹ, vừa gỡ rối mẹ chồng con dâu.
Về phía mình, hãy luôn công khai trao đổi với chồng về mọi ý định lo cho gia đình của mình. Em cũng có thể tâm sự với mẹ chồng về mọi chuyện. Chị tin bà sẽ có cái nhìn khác về 2 vợ chồng và thay đổi cách ứng xử, em sẽ không còn ấm ức nữa.