Đứng giữa mối quan hệ mẹ chồng – nàng dâu, bản thân là một người đàn ông, tôi chưa từng nghĩ nó khó khăn đến vậy. Mẹ tôi kĩ tính, có phần lạc hậu, cổ hủ. Vợ tôi lại đỏng đảnh, khó chiều.

Trước đây vợ chồng tôi sống với bố mẹ tôi được hơn 2 năm. Trong khoảng thời gian đó, nhiều khi tôi chỉ muốn bỏ nhà đi vì không chịu được căng thẳng. Mẹ - vợ chẳng khác nào hai chiến tuyến đối lập, cứ đụng tới nhau là choang choảng.

Vợ tôi quen nếp sống hiện đại, có chồng rồi vẫn cứ ngủ tới sáng bảnh mắt mới dậy đi làm. Chiều tan làm lại đi ăn uống với bạn bè chứ không về nhà phụ mẹ nấu nướng. Mẹ tôi quen nếp sống ngày xưa nên chẳng ưa gì tính khí đó của con dâu. Đã thế, mẹ tôi còn đi chê bai vợ tôi khắp làng khắp xóm. Cô ấy nghe được, chẳng chịu nhịn nhục, thay đổi mà còn cãi tay đôi với mẹ tôi.

Mẹ chồng lên nhà chơi đúng một ngày mà thái độ của vợ tôi chẳng khác nào đón kẻ thù - Ảnh 1.

Cô ấy nghe được, chẳng chịu nhịn nhục, thay đổi mà còn cãi tay đôi với mẹ tôi. (Ảnh minh họa)

Đến khi vợ tôi có bầu, tình hình càng căng thẳng hơn. Cũng vì tôi là con trai duy nhất nên mẹ tôi ngóng cháu lắm. Bà mua đủ thứ thuốc bắc bổ dưỡng, nấu toàn mấy món bổ dưỡng rồi ép vợ tôi ăn. Vợ tôi không những không ăn mà còn chê bai mẹ lạc hậu, cố tình phá vóc dáng của cô ấy. 

Sau nhiều lần như thế, hai người không nhìn mặt nhau. Để xoa dịu tình hình, tôi đành phải rút hết tiền tiết kiệm mua một căn hộ trong khu đô thị để ở. Mỗi tháng chúng tôi về thăm bố mẹ một lần. Từ đó, mối quan hệ của hai người có vẻ dễ thở hơn.

Nhưng mới đây, mẹ tôi lên nhà vợ chồng tôi chơi. Vốn dĩ là mẹ đi khám bệnh nhưng trưa mới xong, lại mệt mỏi nên tôi chở mẹ thẳng về nhà chơi, định bụng chiều mai mới đưa mẹ về quê. Đây cũng là lần đầu tiên mẹ tôi lên nhà tôi chơi.

Thế mà khi nghe tin mẹ lên, vợ tôi thay đổi thái độ hoàn toàn. Cô ấy mắng tôi lắm chuyện, sao không đưa mẹ thẳng về quê mà chở về đây. Tôi bực mình nhưng sợ ồn ào, mẹ nghe được lại buồn nên cố dằn lòng.

Mẹ chồng lên nhà chơi đúng một ngày mà thái độ của vợ tôi chẳng khác nào đón kẻ thù - Ảnh 2.

Tôi tức nổ đom đóm mắt đến mức không kiềm chế được mà lật đổ luôn mâm cơm. (Ảnh minh họa)

Rồi tôi bảo vợ dọn cơm cho mẹ ăn để mẹ còn nghỉ ngơi. Không ngờ, khi tôi dắt mẹ xuống nhà bếp, trên bàn ăn là những món mà tôi không hề nghĩ tới. Một đĩa rau muống luộc với tô nước luộc rau làm canh. Hai miếng đậu phụ bé xíu cùng một bát nước mắm ớt.

Tôi lên tiếng hỏi vợ: "Sao lại nấu ăn đạm bạc như thế này, chẳng phải anh đã gọi điện thông báo và nói em mua đồ ăn ngon hơn ngày thường một chút sao? Sao ngày thường còn có thịt gà, thịt bò mà hôm nay toàn mấy món chay thế này?".

Cô ấy nhăn nhó trả lời: "Mỗi tháng anh đưa em bao nhiêu tiền? Đâu phải muốn ăn ngon là ăn ngon, phải biết tiết kiệm cho con nữa chứ? Mẹ già rồi, ăn thịt khó nhai, cứ ăn rau chẳng phải là tốt hơn à?".

Tôi tức đến mức không kiềm chế được mà lật đổ luôn mâm cơm. Mẹ tôi đứng bên cạnh, lắc đầu than: "Vợ mày hiểu chuyện, thương mẹ chồng nhất cái nước này rồi đó". Nói xong, bà ôm đồ đòi bắt xe ôm về. Tôi lấy xe đưa mẹ về giữa trưa mà người ngùn ngụt lửa giận.

Giờ tôi chuyển đồ về ở hẳn với mẹ. Tội nhất là con gái tôi. Cứ chiều đi học về lại lén lấy điện thoại của mẹ gọi điện cho tôi. Một người vợ như cô ấy quả thực không đáng để tôi lưu luyến nữa. Nhưng tôi đang lo cho tâm lý của con gái, nó đang lên 5 tuổi. Theo mọi người, tôi nên ly hôn hay đưa vợ về quê sống lại để dạy dỗ cô ấy?