Biết là nói ra sẽ có người đồng tình, có người chỉ trích. Dẫu vậy, tôi vẫn muốn chia sẻ câu chuyện của mình để nhận được sự đồng cảm của mọi người.
Tôi không phải người không biết ăn ở. Sống với chồng bao nhiêu năm, chồng tôi hiểu rõ con người tôi hơn ai hết. Tính tôi xưa nay rất rõ ràng, ai tốt với tôi thì tôi tốt lại. Còn nếu ai đã khiến tôi có ác cảm thì cả đời tôi sẽ không quên.
Trước đây mối quan hệ của tôi và mẹ chồng khá tốt. Tôi đối xử với bà không khác gì mẹ đẻ. Không sống cùng nhau nhưng có đồ ăn ngon tôi cũng luôn để phần cho bà. Mẹ chồng tôi thấy con dâu tốt nên đi đâu cũng khen tôi biết sống.
Mọi chuyện bắt đầu từ khi mẹ chồng tôi về hưu. Sau khi nghỉ hưu, không có việc làm nên bà nghe theo người ta, cho vay để kiếm lời. Thời gian đầu việc vay mượn diễn ra khá tốt, có tháng mẹ chồng tôi cho cháu cả triệu bạc để bỏ tiết kiệm. Tôi thấy thế nửa lo nửa mừng.
Giận lắm, nhưng là người trong nhà, là mẹ của chồng tôi nên tôi cắn răng không truy cứu. (Ảnh minh họa)
Sợ bà sa đà, tôi đã cảnh báo rằng công việc cho vay này quá mạo hiểm. Dù hôm nay nhiều tiền nhưng lúc nào cũng có nguy cơ mất trắng. Thấy tôi gay gắt quá, mẹ chồng liền nói dối là đã thôi không còn cho vay nữa.
Kỳ thực là mẹ chồng tôi ngày càng ham công việc này. Đợt ấy nhà tôi đang kinh doanh nên có của ăn của để. Mẹ chồng thấy tôi kiếm được nên vay nóng 2 tỷ vài hôm với lý do trả nợ, ngân hàng lại chưa duyệt hồ sơ vay. Bà hứa khi nào ngân hàng giải ngân thì bà sẽ trả lại tôi cả vốn lẫn lời. Tôi không cần mẹ chồng trả cho mình tiền lời, chỉ sợ bà bị siết nợ nên ra sức gom góp tiền trong nhà đưa hết cho bà. Ngay cả số tiền tiết kiệm của con, tôi cũng lấy ra đưa cho mẹ chồng.
Lúc ấy tôi không có đủ tiền nên cũng phải vay chỗ khác. Nào ngờ một thời gian sau, mẹ chồng tôi đến nhà tôi khóc sướt mướt nói mất hết tiền. Thì ra bà đã nói dối tôi để vay tiền rồi cho người khác vay. Cuối cùng họ không có khả năng trả nên đã trốn mất. Số tiền ấy của tôi không cánh mà bay. Giận lắm, nhưng là người trong nhà, là mẹ của chồng tôi nên tôi cắn răng không truy cứu.
Từ một gia đình khá giả, vợ chồng tôi bỗng nợ ngập đầu vì mẹ chồng. (Ảnh minh họa)
Từ một gia đình khá giả, vợ chồng tôi bỗng nợ ngập đầu vì mẹ chồng, như thế thì làm sao mà tôi quên được. Kể từ ngày ấy, tôi không sang nhà mẹ chồng. Tôi còn phải còng lưng kiếm tiền trả nợ, mà mỗi lần nhìn mẹ chồng tôi lại nghĩ đến món nợ kia. Thành ra 2 năm nay, tôi và bà chưa nói chuyện với nhau lần nào.
Lần này mẹ chồng tôi ốm nặng, không qua khỏi. Tôi nhất quyết không về. Chồng tôi thấy vậy còn bảo tôi phải sống để đức cho con. Dù mẹ chồng tôi có gây ra lỗi lầm gì tôi cũng phải về chịu tang. Nhưng tôi nghĩ, làm sao tôi lại phải về khi tinh thần không thoải mái? Ai nói sao thì tôi nhận, chứ tôi hận mẹ chồng đến mức chết cũng không muốn nhìn mặt.