Dạo này gia đình chồng tôi đang nháo nhào hết cả lên. Nguyên do cũng bởi cậu em rể quý hóa chơi bời, vay nặng lãi nên bị chủ nợ tới siết mất nhà. Thế mà vẫn chưa đủ, nghe đâu còn thiếu 200 hay 300 triệu nữa cơ.
Bố mẹ chồng và chồng tôi lo sốt vó, mặt mũi cả ngày cứ nhăn nhó và cau có, cảm giác tóc của bố bạc đi vài phần. Còn cô em chồng thì chuyển hẳn về nhà đẻ sống do sợ bị vạ lây, ngày ngày khóc mếu rồi nằm bẹp ở giường.
Phải nói thêm rằng, trước kia cậu ta là khách quý trong nhà, được bố mẹ chồng tôi cưng như trứng mỏng. Cậu ta gia đình giàu có, hay mua quà cáp, biếu xén nên mẹ chồng tôi lại càng hết lời ca ngợi.
Con rể tốt thì khen cũng chẳng sao, chỉ có điều bà khen cậu ta bao nhiêu thì lại vùi dập con dâu bấy nhiêu. Và nguyên do là vì nhà tôi nghèo, tôi chỉ học cao đẳng, thu nhập của tôi chỉ khoảng 9 – 10 triệu/tháng.
Không chỉ mẹ chồng, đến cả cô em chồng cũng tỏ ra khinh khỉnh. Mỗi lần nó về nhà chơi lại lườm nguýt, rồi mỉa mai tôi: "Gái xinh thì chọn được chồng tài, còn gái mà ít học lại kém sắc thì mài đầu vào mà làm việc nhà thôi!"
"Thời buổi này vài triệu bạc/tháng thì sống thế nào! Tương lai con cái cũng chẳng ra sao. May thằng cu Bo có ông bà với cô đỡ đần chứ đợi mẹ nó thì đúng là thua xa chúng bạn!"
Vì còn sống chung với mẹ chồng nên tôi nhịn. Trước những lời như thế tôi toàn im lặng rồi bỏ đi làm việc của mình. Em chồng lại chẳng biết điều, nó cứ nghĩ thế là tôi sợ nó, nó càng đi rêu rao về bà chị dâu kém cỏi, hạ đẳng.
(Ảnh minh họa)
Và cho tới bây giờ, ai nấy mới ngã ngửa ra cậu con rể quý hóa chẳng tài giỏi gì cho cam. Trước giờ cậu ta ăn chơi, đua đòi, tiền kiếm được cũng là từ cá độ. Khi thua thì xin bố mẹ giàu có, khi thắng thì lại vung tay quá trán vào ăn nhậu. Và cái thói ý thì sao mà giàu bền lâu được, cái ngày cậu ta trắng tay cũng đã tới.
Tôi không đê tiện tới mức hả hê vì sự sa cơ lỡ vận của gia đình em chồng, nhưng tôi cũng chẳng cao thượng tới mức thương xót nó. Tôi tự biết thân biết phận nên không tỏ thái độ gì cả, chỉ cố làm tròn bổn phận cơm nước ngày 2 bữa, giặt giũ, dọn dẹp và chăm cu Bo.
Cho tới một tối nọ, vừa ăn xong tính đi rửa bát thì mẹ chồng ngọt nhạt bảo:
- Lan! Con bê mâm bát xuống dưới nhà rồi để em nó rửa cho. Con lên đây mẹ có chuyện muốn bàn.
Không hiểu sao tôi lại thấy rợn cả người. Tự dưng mẹ chồng ngọt ngào như này chưa chắc đã phải sự lành. Quả không sai, khi tôi vừa ngồi xuống bàn uống nước mẹ chồng đã đon đả rót trà, ngọt ngào cất giọng:
- Lan này, vợ chồng con kết hôn cũng 5 năm rồi, mẹ biết thời gian ấy 2 đứa vất vả nhiều mới mua được lô đất. Nhưng nay em rể con đang gặp khó khăn, mình người 1 nhà sao có thể giương mắt đứng nhìn, đúng không?
Kể như thời gian trước thì gia đình bên ấy vẫn dư sức lo cho, nhưng gần đây bà thông gia phát hiện bị ung thư, tiền bạc tiết kiệm đã dốc cả vào đó. Bố mẹ thì cũng không có là bao, giờ chỉ có vợ chồng con mới có thể giúp được chúng nó!
Tôi điếng cả người. Hóa ra cũng vì mẹ chồng muốn tôi bán miếng đất mới mua để cho em rể trả nợ? Làm gì có cái chuyện đó sau khi tôi bị họ khinh như mẻ vì nghèo. Tôi nhìn sang chồng, thấy anh lặng thinh là đủ hiểu. Có lẽ, quyết định giờ này chỉ còn nằm ở tôi.
Uống 1 ngụm nước, tôi ngẩng lên nhìn cả nhà rồi nhẹ nhàng thưa:
- Bố mẹ ạ, mảnh đất ấy bọn con mua tiền tích cóp suốt 5 năm trời, vay thêm ngân hàng còn chưa trả hết mà, sao giờ mọi người đề nghị con bán nhẹ như không thế?
Chưa hết, lúc ấy em rể giàu có mà chẳng cho con mượn 1 đồng nào! Vậy ai là người bỏ ai trong lúc khó khăn trước hả mẹ? Rồi vợ chồng cô ấy còn cười con vì chỉ mua đất ở quê chứ không phải thành phố. Ngày ngày cô ấy chê con nghèo hèn, không có tài!
Con chẳng phải vì ấm ức chuyện cũ mà không bán đất cho mượn tiền đâu. Chỉ vì đó là tâm huyết cả tuổi trẻ nên con sẽ giữ. Ngoài ra, con cố gắng vay mượn khoảng 20 - 30 triệu cho cô chú ấy trang trải bớt nợ nần. Như thế là tận nghĩa lắm rồi. Con xin phép đi rửa bát.
Cả nhà nín thinh không ai nói câu gì. Thậm chí, khi tôi xuống bếp, vẫn không nghe 1 âm thanh gì từ phòng khách trên nhà. Tôi không giỏi ăn nói, cũng không biết mình có khiến bố mẹ chồng phật ý vì chuyện vừa rồi hay không. Nhưng tôi nghĩ từ chối thẳng thừng là cách tốt nhất trong trường hợp này!