Ai cũng bảo tôi sướng vì không phải ở chung với bố mẹ chồng, cưới xong ông bà vẫn ở quê, mua cho vợ chồng tôi một căn chung cư nhỏ ven trung tâm thành phố. Vợ chồng tôi làm chung công ty, anh là sếp bộ phận của tôi, hồi ra mắt nhà anh tôi từng bị mẹ anh hỏi "Có phải cháu lừa yêu thằng Tâm không?". Lúc ấy tôi tưởng mẹ anh đùa, nhưng sau này đến khi ở cữ tôi mới hiểu bà thực sự coi thường con dâu, nghĩ tôi tham giàu nên cố ý tán tỉnh con trai bà. Thật nực cười, chắc bà không biết là con trai bà mất 7 tháng theo đuổi tôi mới nhận lời yêu.
Khi Tâm gọi video về nhà báo tin tôi có bầu đã 3 tháng và xin cưới, mẹ anh nhíu mày ra chiều không vui lắm, khiến tôi ngồi cạnh anh có chút tủi thân. Song khi nghe Tâm bảo có lẽ là bầu cháu trai, bà thay đổi hẳn thái độ, ân cần hỏi tôi cần gì thì cứ bảo bà để gửi đồ ăn sạch từ quê lên, muốn mua sắm gì cho cháu thì bà chuẩn bị hết. Tôi cười lấy lệ, trong lòng dấy lên chút chua xót vì nhận ra bà cần cháu đích tôn chứ không cần con dâu, Tâm cũng ngoài 30 rồi nên bà mới đồng ý cho tôi về làm dâu...
Ngày gặp mặt 2 bên để hỏi cưới, bố mẹ anh đi chiếc xe sang trọng tới nhà tôi, có cả tài xế riêng. Tôi biết bố mẹ anh làm kinh doanh thành đạt nên giàu nhất huyện, còn bố mẹ tôi chỉ là công chức bình thường ở thành phố, nhưng Tâm bảo tôi rằng gia đình anh không quan trọng chuyện môn đăng hộ đối. Tôi cũng hi vọng mẹ anh sẽ cởi mở hơn lần đầu gặp tôi, song bà vẫn giữ thái độ xa cách, thấy nhà tôi không xa hoa như căn biệt thự của bà nên cuộc gặp diễn ra chóng vánh, bố mẹ anh rời đi ngay sau khi chốt ngày cưới "chạy bầu" vội vàng.
Cưới xong mẹ chồng tôi bảo để bà giữ hết vàng cho, nhưng Tâm không đồng ý, anh bảo để tôi giữ lại cất két, sau này đổi căn nhà khác lớn hơn, chuyển xuống mặt đất ở cho thoải mái. Mẹ anh cau có nhưng cũng chiều ý con bởi bà chỉ có Tâm là giọt máu duy nhất.
Ngày tôi lâm bồn, mẹ chồng không ngó ngàng đến tôi mà chỉ sốt sắng tìm cháu. Chỉ có chồng tôi ở lại bên cạnh nắm tay, chăm sóc an ủi vợ giữa những cơn đau vật vã không đứng dậy nổi. Tôi không hề biết rằng 2 tháng ở cữ sau đó dài như địa ngục.
Tâm bảo thuê vú em về chăm vợ con nhưng mẹ anh không đồng ý, bà nhất quyết đòi lên thành phố để tự tay chăm cháu. Bà chỉ thuê một người giúp việc nấu cơm cữ cho tôi và dọn dẹp nhà, còn lại bà ôm cháu cả ngày, trừ lúc tôi cho bú ra thì bà luôn giành phần tắm rửa, thay bỉm, ru cháu ngủ. Tôi không mấy khi cãi lời bà, buổi tối đi làm về chồng cũng giúp tôi trông con đêm khuya nên tôi nghĩ mọi thứ đều ổn.
Ở nhà tôi được 2 tuần thì bà phải về quê để sửa chữa lại căn biệt thự, tiện giải quyết công việc quan trọng. 1 tuần sau bà lên lại, tôi để ý thấy buổi trưa bà rất hay nói chuyện với cháu trai, dù thằng bé chẳng hiểu gì nhưng bà vẫn tâm sự nhiệt tình. Tôi thấy hạnh phúc vì bà yêu thương con mình, nhưng sau đó khi biết rõ những lời bà nói với cháu thì tôi ám ảnh suy sụp vô cùng.
"Bà sửa nhà mà mẹ mày chẳng cho bà đồng nào Tôm ạ, tiền vàng đầy trong két mà mẹ Tôm giữ khư khư như mèo giấu *** vậy"; "Bà trông Tôm cả ngày mệt thế mà mẹ Tôm chẳng nấu cơm ngon cho bà, chỉ nằm ngủ với ôm điện thoại chat chit thôi"; "Tôm lớn lên thì nuôi bà nhé, chứ bà chẳng nhờ được gì mẹ Tôm cả, chỉ ăn bám bố Tôm thôi"; "Mẹ Tôm hư lắm, bố Tôm mua hải sản ngon về nhà mà mẹ mày ngồi ăn một mình chả mời bà gì cả, bà đang tắm thì gọi ra bà ăn làm sao được"...
Tôi nghẹn ứ cả họng, đứng như trời trồng nhìn bà nội rót vào tai đứa cháu 1 tháng tuổi những lời lẽ sâu cay như vậy. Biết tôi đã nghe hết nhưng bà chỉ ngồi trên giường liếc xéo con dâu, tại sao bà bất mãn mà không nói thẳng ra, lại chọn cách chửi khéo như vậy khiến con dâu chết điếng?
Sau mấy hôm liên tục nghe bà mỉa mai gián tiếp, tôi không chịu đựng nổi liền hỏi bà "Sao mẹ toàn nói chuyện không hay ho với cháu vậy ạ?". Bà khinh khỉnh bế Tôm ra phòng khách, không thèm trả lời lại.
Tôi chẳng hiểu mình đã làm gì sai mà mẹ chồng lại chọn cách cay nghiệt như thế để hành hạ tinh thần con dâu? Tôi có nên tâm sự với chồng nhờ giúp đỡ không, chứ ngày nào cũng bức bối vì nghe bà chửi bóng gió thế thì tôi phát điên mất...