Cái cảnh sống chung với bố mẹ chồng tôi nghe nhiều, thấy cũng hãi nhưng không ngờ có ngày bản thân lại gặp phải. Và tận lúc này tôi mới hiểu, đôi khi sống cùng người khác máu mủ thì chẳng cần mình làm gì sai vẫn bị mắng như thường.
Nhà Thiện giàu có, bố chồng làm chủ một xưởng mộc. Vậy nên mẹ chồng trải qua 5 lần sinh nở và rồi chỉ ở nhà chăm lo cơm nước, dạy dỗ con cái. Thiện là con út, cũng là cậu con trai duy nhất trong gia đình nên luôn được đặt kì vọng lớn lao.
Tuy thế, anh lại không chịu nối nghiệp bố quản lý xưởng mộc mà làm một ngành chẳng hề liên quan. Cũng vì làm chung công ty, tôi quen Thiện, rồi yêu và cưới. Chẳng rõ phải vì lẽ đó hay không mà mẹ chồng ghét tôi lắm. Hồi đầu thì bà phản đối, khi về chung sống thì tối ngày kiếm chuyện trách mắng.
Thiện nhiều lần bênh vợ nhưng cũng chẳng xi nhê gì. Tận khi anh nóng máu gắt gỏng: "Mẹ mà còn vô duyên vô cớ mắng vợ con thế thì chúng con ra ngoài sống riêng đấy" thì bà mới đỡ phần nào.
Song cuộc sống yên ổn ấy cũng không kéo dài được bao lâu. Tôi bầu bí và dọa sảy nên bác sĩ chỉ định nằm nhà nghỉ ngơi. Tôi xin công ty cho làm online và nhận 70% mức lương nên cũng không buồn chán lắm. Chỉ khổ chuyện mẹ chồng cứ quay ra quay vào lại réo tên tôi. Bà bảo tôi cả ngày nằm lì trên phòng, không chịu đỡ đần mẹ chồng. Rồi thì ôm máy tính suốt có hại cho cháu đích tôn của bà. Rồi thì ăn bám chồng, tiêu pha không tính toán (?)...
Tôi cũng rất cáu, nhiều lần góp ý nhưng chỉ chờ khi cả nhà chỉ còn 2 mẹ con là bà lại làm phiền bằng những lời chì chiết, đay nghiến muôn thuở ấy.
Mới đây thôi, khi tôi đang làm kế hoạch truyền thông cho một dự án của công ty thì mẹ chồng lại lên phòng gọi xuống phụ cô giúp việc. Mà chẳng phải việc gì cấp bách chỉ là đi lau mấy bình gốm sứ bên phòng làm việc bố chồng.
Vậy nên tôi dõng dạc từ chối vì đang bận và đang trong giờ hành chính. Bà có vẻ không tin, bắt đầu bài ca than thở: "Chị thì làm được cái gì, chỉ ăn bám chồng thôi. Phụ nữ đã ăn bám ấy lại còn không biết điều, lười biếng, chi tiêu hoang phí. Thật không hiểu chị có gì mà thằng Thiện nó u mê?"
Việc thì đang bị sếp hối, mẹ chồng lại cứ liên tục ở bên khiến tôi phát điên. Tuy nhiên, lần này tôi quyết định không chờ Thiện về và ra mặt nữa, tự mình sẽ giải quyết. Tôi cười nhạt, bình tĩnh bảo bà: "Mẹ ơi, phụ nữ đôi khi cứ ăn bám chồng 1 chút thì có sao? Mẹ chẳng phải để bố nuôi cả đời sao ạ? Chuyện ăn bám chồng con ủng hộ nhưng con cũng phải đính chính, con vẫn ở nhà làm việc và lương chỉ thấp hơn anh Thiện chút xíu thôi.
Con cũng muốn nhân đây thẳng thắn với mẹ, hiện tại sức khỏe con yếu nên con xin chỉ làm vài việc nhẹ nhàng thôi. Việc nhà con xin nhờ vào cô giúp việc ạ."
Tôi nói xong mà mẹ chồng không nói nên lời vì há miệng mắc quai. Bản thân bà không đi làm kiếm tiền suốt mấy chục năm nay nhưng lại căm ghét, kì thị con dâu tiêu tiền của con trai mình. Tôi chẳng biết sau lần này bà có gây khó dễ nữa không nhưng dạo này tâm tính tôi thất thường nên có lẽ cũng không im lặng và nhẫn nhịn như xưa.