Tôi lấy Sang tới nay cũng 4 năm, hai vợ chồng khác quê nhưng đều ở tỉnh lẻ. Do đó, bố mẹ 2 bên cũng chẳng giàu có gì, hai vợ chồng tôi biết vậy nên mọi việc đều phải tự thân cố gắng. Muốn đổi cái xe máy, chúng tôi nhịn ăn, nhịn tiêu dành dụm mấy tháng lương. Hay như muốn sắm cái tủ lạnh, hai vợ chồng cũng bớt cái này, giảm cái kia mới mua được. Và việc mua nhà Hà Nội, chúng tôi cũng đã lên kế hoạch suốt 4 năm trời vì không hy vọng gì nhiều vào việc bố mẹ giúp đỡ.
Do mức thu nhập cũng ổn, chưa có con nhỏ, lại có kế hoạch chi tiêu rõ ràng, tới giờ sau 4 năm, hai vợ chồng tôi cũng có một sổ tiết kiệm ngót nghét 1 tỷ.
Tới lúc này, tôi mới dám mang thai. Hiện tại thì tôi đang bầu 3 tháng, cũng trùng với lúc hai vợ chồng chuẩn bị đặt cọc tiền mua nhà. Do nhiều thứ phải lo nghĩ, cộng thêm thai nghén nên tôi rất mệt mỏi. Mẹ đẻ nghe tôi than liền đề nghị lên cơm nước giúp tôi mấy ngày. Mừng như bắt được vàng, tôi đồng ý ngay.
Nào ngờ vừa khoe với Sang, anh lại gắt gỏng:
- Lên lên cái gì mà lên. Nhà thì chật, tiền thì dồn cả vào mua nhà, lấy gì mà đưa bà đi chơi, đi ăn ngoài.
- Mẹ lên vì thấy em ốm chứ nào phải để đi chơi hay thăm thú gì đất Hà Nội này. Mà anh thấy đấy, có lần nào mẹ đòi hỏi gì đâu. Thậm chí mẹ toàn mang bao nhiêu là quà quê lên còn gì.
- Chả lẽ mẹ lên anh lại không cho mẹ ra ngoài ăn hàng 1 bữa à? Thôi, tùy em đấy, để mẹ ở đây 2 – 3 hôm thôi.
Nói xong, Sang bỏ ra ngoài. Tôi nhìn theo tấm lưng của anh mà có chút tủi thân. Sang không phải người xấu nhưng anh không khéo, tính tình lại thô lỗ, cục cằn. Anh cũng thương vợ, yêu vợ nhưng tức lên là chẳng kiêng nể gì, chửi mắng người khác ngay được. Thậm chí, tôi mà lớn tiếng lại thì Sang sẵn sàng cho tôi vài bạt tai. Anh rất nóng tính, chính vì vậy tôi phải nhẫn nhịn rất nhiều để giữ cho gia đình được êm ấm như ngày hôm nay.
Rồi cuối tuần ấy mẹ tôi lên, bà mang theo cả thùng rau củ quả, rồi cả thịt lợn và gà quê. Bà rạng rỡ khoe:
- Đấy, toàn đồ sạch đó con ạ. Giữa lúc bệnh dịch thế này, chẳng dám tin tưởng ở đâu. Con lợn này nhà mình tự nuôi, bố mày cứ giữ mà mẹ bảo thịt đi mang lên cho con ăn đấy.
(Ảnh minh họa)
Từ ngày mẹ lên tôi vui lắm, đi làm về chỉ việc nằm, đánh một giấc chẳng cần lo cơm nước gì. Tuy nhiên, Sang thì chỉ được ngày đầu, ngày thứ 2 là thấy anh không vui. Tôi hỏi khéo thì anh bảo:
- Mẹ lên bất tiện. Anh không thích.
- Có gì mà bất tiện? Mẹ ngủ gác-xép, mẹ chẳng dò xét gì hai vợ chồng, lại có người cơm nước cho.
Sang không nói nhưng vùng vằng bỏ đi. Tới bữa cơm của ngày thứ 3, mẹ tôi gắp cho Sang miếng thịt, anh bỏ ngay xuống mâm. Rồi quay sang tôi, Sang bảo:
- Em ăn ít thịt thôi, đang bầu bí dịch bệnh ra thì khổ.
- Ôi con rể ơi cái này là lợn của nhà đấy. Không ốm đau, dịch bệnh gì đâu.
- Mẹ chả biết gì cả, bệnh nào nó cũng thể hiện hết ra ngoài đâu. Mà có ai kiểm chứng, xét nghiệm hay gì chưa mà biết con lợn này không bệnh? Tóm lại là Hiên đang bầu thì ăn ít thôi mẹ ạ.
Thấy mẹ buồn buồn, tôi lại dỗ dành:
- Có sao đâu anh, món này mẹ nấu ngon lắm.
- Mà khi nào mẹ về quê thế mẹ? Để con còn biết mà xin nghỉ làm đưa mẹ ra bến xe?
Mẹ tôi hơi sững sờ, rồi ấp úng bảo:
- À, mai, chiều mai mẹ về.
- Thôi hay về sáng đi mẹ, con xin nghỉ cho tiện. Mẹ đi thế này chắc bố ở nhà nhớ lắm rồi đấy.
Rồi cả bữa ăn ấy, mẹ tôi chẳng nói câu nào. Tôi tức Sang lắm nhưng không dám cãi lộn. Sau bữa ăn, khi mẹ rửa bát tôi lôi Sang ra ngoài ngõ. Hai đứa tranh cãi một hồi Sang vẫn khăng khăng rằng tôi ỷ lại vào mẹ, lúc nào cũng chỉ lo vun vén cho người nhà mình.
- Cô nghĩ mẹ cô mang mấy cái món đồ quê ấy lên là lấy lòng được tôi đấy à? Không bao giờ. Mà lên làm gì? Hay lên xin tiền con gái hả?
Tôi tức quá, đáp trả:
- Thái độ của anh quá đáng lắm rồi đấy. Em không hiểu vì lý do gì anh bỗng thay đổi như thế, nhưng ăn nói với mẹ như vậy là không được. Còn anh đã thích như thế, được, vậy thì công bằng nhé. Từ giờ anh cũng đừng bao giờ để bố mẹ, em gái, họ hàng tới đây.
Tôi bỏ vào nhà mặc cho Sang đứng tức tối ở ngoài. Tôi nhẫn nhịn anh chuyện gì cũng được, nhưng riêng chuyện vô lễ, thiếu tôn trọng với bố mẹ thì tôi không bao giờ bỏ qua.