Bé ăn thun thút

“Có mỗi em nuôi con là chẳng thấy lớn”, đó luôn là câu cửa miệng của chị Hằng mỗi khi nhắc đến chuyện trẻ con. Nhìn hai đứa con nhà Hằng mà nói là không thấy lớn thì chắc là ai cũng muốn con mình… chẳng lớn chút nào.

Sinh đôi hai cậu con trai, một đứa 3kg, một đứa 3,2kg, ai cũng bảo Hằng “khéo ăn”. Còn chị Hằng thì luôn trả lời rằng: “Em có dám kén ăn đâu, cái gì cũng ăn để sau này các con không biếng ăn, chứ hai đứa liền, sau này chúng biếng ăn thì em chẳng biết xoay làm sao đâu”. Và đúng là xét về khoản ăn uống thì hai đứa nhà chị Hằng không chê vào đâu được. Ngay từ nhỏ chúng đã ăn thun thút, cứ mẹ bón cái gì, đút cái gì là chúng chỉ việc há miệng ra ăn ngon lành. Cũng chính nhờ vậy mà chị Hằng giảm được bao mệt nhọc khi nghỉ ở nhà chăm con. Lại nhờ có bà nội, bà ngoại thay nhau lên ở cùng để chăm sóc cháu mà chị Hằng cũng có nhiều thời gian chăm lo bữa ăn cho con hơn. Bất kể món ăn gì lành tính mà nghe nói bổ cho con là chị kì cụi làm cho bằng được. Bữa ăn nào của bọn trẻ cũng phải đủ rau, thịt, cá, đậu, trứng… tất cả đều được xay thật nhừ, thật nhuyễn để nấu thành cháo mịn cho bọn trẻ ăn. Nhiều người cho rằng như thế là quá nhiều chất, bọn trẻ sẽ không tiêu hóa hết, thế nhưng thấy con ăn được, cả chị Hằng và hai bà càng ra sức ép cho ăn.

So với các bạn cùng tuổi thì đúng là hai con của chị Hằng lớn vượt hơn hẳn, ai nhìn cũng chỉ mong con mình dễ nuôi được như vậy.

Nhưng càng lớn lại càng biếng ăn

Vốn đã quen cữ ăn của con nên hôm nào mà hai cu cậu ăn ít hơn là chị Hằng lại sốt ruột, chỉ sợ con không đủ chất vào người. Biện pháp của chị là ép con ăn, đồng thời mua một đống thuốc kích thích tiêu hóa, ăn uống cho con. Nhưng có vẻ tất cả các biện pháp của chị Hằng đều không hiệu quả, càng lớn, hai đứa càng ăn ít đi và có vẻ như chúng chẳng bao giờ thấy đói. Mẹ càng ép chúng càng không ăn, càng không ăn mẹ càng ép. Ba người lớn với hai trẻ con, cả ngày chỉ quanh quẩn ăn và ăn.

Mặc dù hai đứa ăn ít nhưng vẫn khỏe mạnh và nghịch ngợm. Người khác thì bảo chúng ăn nhiều quá nên thức ăn chưa tiêu hóa hết nên chúng bị bão hòa, không muốn ăn nữa. Còn chị Hằng thì quả quyết, tại chúng mải chơi nên lười ăn. Có người khuyên chị nên giảm bớt dinh dưỡng trong khẩu phần ăn mỗi bữa của con xuống, ví dụ bữa này có cá rồi thì bữa sau chuyển sang thịt, bữa sau nữa chuyển sang tôm, hôm nay có rau cải thì mai chuyển sang rau ngót, ngày kia chuyển sang rau muống… Cứ đổi bữa như vậy vừa đủ chất cho con lại giúp con có hứng thú ăn hơn là ngày nào cũng một món với tất cả các chất đạm, xơ, béo… cộng lại.

Có người lại khuyên chị Hằng nên cho con chuyển sang ăn cơm, vì dù sao hai đứa trẻ cũng đã 2 tuổi, ăn cơm được rồi, chứ bắt chúng ăn cháo mãi cũng chán, có lẽ vì vậy mà chúng lười ăn.

Sau nhiều ngày đắn đo, phân tích, chị Hằng thấy cũng hợp lý. Hồi nhỏ con chị ăn rất ngoan, mẹ cứ cho gì là ăn nấy, nhưng nay chúng đã lớn, chúng biết phân biệt thích ăn gì và không thích ăn gì. Thế mà ngày nào cũng như ngày nào, chị cho con ăn 3 bữa giống hệt nhau, với đủ loại thực phẩm. Có lẽ vì vậy mà chúng ngấy. Hơn nữa, giờ con đã có đủ răng, đáng lẽ phải được tập cho nhai để ăn cơm thì chị lại cho con ăn cháo mãi, thậm chí thịt còn phải xay vì sợ băm thì to quá, con nuốt sẽ nghẹn… Với từng đó sai lầm của chị thôi cũng đủ để các con chị thấy việc ăn uống đáng sợ hơn là thích thú. Và đó cũng chính là lý do tại sao chúng ăn càng ngày càng ít.

Thử nghe theo lời khuyên của mọi người, cho con chuyển sang ăn cơm với thực đơn khác nhau từng bữa, từng ngày, chị Hằng thấy hai con lại có xu hướng ăn uống trở lại như xưa, chị mừng hơn lúc nào hết. Đúng là nuôi con không hề đơn giản chút nào.

 
Mẹ tham gia trò chơi, rinh quà về cho bé!
Phần thưởng của tuần này là một combor, gồm:
- 01 bỉm Tom và Jerry
- 02 Thẻ mua hàng của Shop Trẻ Thơ trị giá 50 nghìn
- 01 album ảnh vải cho bé
- Đồ chơi Farlin