Ngày… tháng… năm…
Những cơn mưa mùa đông lại bắt đầu rơi trên phố. Trong khi những người qua lại hối hả tìm cách trú mưa, có người thì vội vã phóng xe trên đường để trốn cơn mưa lạnh lẽo, tôi ngồi đây – kín đáo, ấm áp nhưng có đôi chút cô quạnh trong chiếc tủ kính đang sáng rực ánh đèn. Tôi biết mình là một chú gấu bông xinh đẹp và kiêu hãnh, vì ông chủ cửa hàng đặt riêng tôi trong ngăn tủ thu hút nhiều ánh nhìn nhất, trong khi những chú gấu khác phải cùng nhau chen chúc trong những không gian chật hẹp hơn rất nhiều.
Đang lơ đãng ngắm nhìn dòng người hòa trong cái xám xịt của cơn mưa chiều đông, tôi bất chợt chú ý đến một dáng người mảnh mai đang băng qua đường. Người phụ nữ đội mưa ướt đẫm có mái tóc đen dài và gương mặt dịu hiền ấy khẽ đẩy cánh cửa và nhìn thẳng về phía tôi. Từ ánh mắt đó, tôi biết rằng định mệnh của cuộc đời mình đã gõ cửa.
Hôm nay, ngày tôi chính thức được trịnh trọng đặt trong một hộp quà đẹp đẽ, là sinh nhật của một cậu nhóc dễ thương vừa tròn 4 tuổi. Từ nay, tôi sẽ không còn cô đơn nữa, tôi đã có cậu chủ của mình – điều mà những chú gấu khác luôn khiến tôi âm thầm ghen tị.
Ngày khởi đầu một cuộc sống mới của tôi thật tưng bừng trong ánh nến lung linh. Và âm thanh reo vui đầy sung sướng của cậu chủ khi nhìn thấy tôi có lẽ là thứ thanh âm tuyệt vời nhất mà tôi từng được nghe, hơn cả những bản nhạc nhộn nhịp đón chào Giáng Sinh và Năm mới trên những con phố nhộn nhịp.
Ngày… tháng… năm…
Mỗi ngày với tôi là một trải nghiệm mới đầy niềm vui. Tôi cùng cậu chủ chơi đủ mọi trò chơi thú vị. Có lúc tôi là máy bay phản lực, có khi tôi là siêu nhân cứu giúp cậu trong cơn nguy hiểm, thậm chí có cả những lúc tôi là con quái vật khổng lồ mà cậu cần đánh bại để cứu lấy thế giới. Và có những lúc, tôi chỉ đơn giản là một người bạn, cùng cậu chia sẻ những lo lắng, sợ hãi khi lỡ làm rơi chiếc cốc uống trà của mẹ.
Đến giờ cơm tối, cậu chủ ôm tôi chạy ngay đến bàn ăn và đặt tôi lên chiếc ghế bên cạnh mình. Trong bữa ăn, cậu sẽ hào hứng kể cho bố mẹ nghe những chuyện mà hai đứa chúng tôi đã cùng nhau làm suốt cả một ngày dài vừa qua. Và khi đó, ông bà chủ sẽ cười xòa, xoa đầu cậu đầy yêu thương.
Hàng đêm, cậu chủ ôm chặt lấy tôi, giành cho tôi vị trí quan trọng ngay bên cạnh mình. Mãn nguyện tận hưởng cảm giác ấm áp bên cạnh cậu chủ nhỏ, tôi biết rằng: từ ngày có tôi, giấc ngủ của cậu sâu hơn, và cậu bé ít giật mình hơn hẳn.
Tôi đã dần quen với cuộc sống mới hạnh phúc của mình như thế.
Ngày… tháng… năm…
Cậu chủ bé bỏng của tôi đang ngày một lớn khôn. Thế giới của cậu mở rộng ra đến vô tận, nhất là từ khi cậu bắt đầu vào lớp một.
Cậu có thêm nhiều bạn mới, và cậu cũng có thêm rất nhiều đồ chơi mới. Cậu có khẩu súng phát sáng để chơi trò đánh trận với đám bạn, cậu có những con robot cứng cáp và gắn đầy vũ khí trên tay để cùng nhau chiến đấu chống kẻ xâm lược từ ngoài vũ trụ. Những món đồ chơi ấy không mềm mại và hiền lành như tôi, thậm chí có lúc, chúng còn làm cậu chủ bị đau, trầy xước da, và chảy máu.
Tôi bị bỏ quên ở một góc phòng, cùng với những mảnh vụn vỡ của các món đồ chơi mà cậu làm hỏng. Ngồi trong bóng tối nơi đây, tôi nghe được tiếng khóc của những chiếc ô tô bị gãy đôi, những con robot bị mất đi những bộ phận trên cơ thể,… Tôi còn biết cả chỗ cậu giấu những món đồ chơi đắt tiền mà cậu làm hỏng để bố mẹ không nhìn thấy và phạt cậu.
Nhìn những món đồ chơi quanh mình không cái nào còn lành lặn, tôi thấy mình còn may mắn chán! Tôi chưa bị sứt mẻ chỗ nào, có chăng là tôi chỉ cũ đi, lớp lông không còn được bóng mượt như ngày nào mà xù xì hơn một chút. Có lẽ bởi tôi là một con gấu bông, dù cậu có quăng quật lăn lóc thì cũng không đến nỗi gãy tay hay gãy chân gì cả.
Ngày… tháng… năm…
Hôm vừa rồi, cậu chủ lại vùng vằng bỏ bữa cơm tối vì ông chủ mang về một món đồ chơi mới không đúng ý thích của cậu. Số phận của nó may mắn hơn món đồ mà bà chủ mua tuần trước vì cậu chủ không thèm động đến nó. Món đồ chơi tuần trước giờ là những mảnh vụn đang nằm cạnh tôi lúc này.
Có lẽ giờ đây, tôi không còn phù hợp với cậu nữa. Cậu thì vẫn đang lớn lên và tiếp nhận thế giới với nhiều điều thú vị. Còn tôi chỉ là một con gấu bông cũ mèm, trên cơ thể tôi là lớp bụi phủ dày một màu xám ngắt. Cái góc tôi ở bấy lâu nay ngổn ngang, tan tác, và sực mùi ẩm mốc.
Ngày ngày chìm trong không khí cô quạnh và tăm tối nơi này, tôi nhớ làm sao những tháng ngày đẹp đẽ nay chỉ còn trong hồi ức. Tiếng reo vui đầy sung sướng của cậu chủ trong ngày đầu tiên chúng tôi gặp nhau vẫn cứ lanh lảnh vang mãi trong đầu tôi. Tôi nhớ cả cảm giác ấm áp khi đôi bàn tay nhỏ xinh của cậu nâng niu, vuốt ve bộ lông dày mượt của mình.
Đang mải chìm đắm trong hoài niệm, tôi chợt giật mình khi bàn tay cậu chủ nhấc tôi ra khói đám bụi. Đang sững sờ đến lặng người, tôi nhận ra mình được nhét vào một cái lỗ thoáng ở phía trên cửa sổ. Thì ra, mùa đông đã lại tìm về, những cơn gió lạnh đã lại xao xác thổi. Tôi lại được trọng dụng để làm nhiệm vụ chắn gió cho căn phòng của cậu chủ.
Quả thật, tôi vẫn còn may mắn lắm! Tôi còn nguyên vẹn, lành lặn, không bị vất vào sọt rác. Tôi chỉ là đã trở nên già nua và cũ mèm mà thôi. Ngồi ở trên cao này, tôi sẽ lại được ngắm nhìn cậu chủ học bài và chơi những trò chơi ưa thích mỗi ngày.
Hình như ngoài trời bắt đầu lất phất những hạt mưa, tôi thấy lưng mình lành lạnh. Cái cảm giác này khiến tôi chợt nhớ đến hình ảnh một ngày mưa xám xịt đất trời. Ngày đó, có người phụ nữ đội cả cơn mưa lạnh để đón tôi về làm món quà đầy niềm vui cho cậu chủ nhỏ. Ngày đó, cậu chủ của tôi còn là một cậu bé rất ngoan, và luôn biết cẩn thận, giữ gìn đồ chơi của mình.
Hôm vừa rồi, cậu chủ lại vùng vằng bỏ bữa cơm tối vì ông chủ mang về một món đồ chơi mới không đúng ý thích của cậu. Số phận của nó may mắn hơn món đồ mà bà chủ mua tuần trước vì cậu chủ không thèm động đến nó. Món đồ chơi tuần trước giờ là những mảnh vụn đang nằm cạnh tôi lúc này.
Có lẽ giờ đây, tôi không còn phù hợp với cậu nữa. Cậu thì vẫn đang lớn lên và tiếp nhận thế giới với nhiều điều thú vị. Còn tôi chỉ là một con gấu bông cũ mèm, trên cơ thể tôi là lớp bụi phủ dày một màu xám ngắt. Cái góc tôi ở bấy lâu nay ngổn ngang, tan tác, và sực mùi ẩm mốc.
Ngày ngày chìm trong không khí cô quạnh và tăm tối nơi này, tôi nhớ làm sao những tháng ngày đẹp đẽ nay chỉ còn trong hồi ức. Tiếng reo vui đầy sung sướng của cậu chủ trong ngày đầu tiên chúng tôi gặp nhau vẫn cứ lanh lảnh vang mãi trong đầu tôi. Tôi nhớ cả cảm giác ấm áp khi đôi bàn tay nhỏ xinh của cậu nâng niu, vuốt ve bộ lông dày mượt của mình.
Đang mải chìm đắm trong hoài niệm, tôi chợt giật mình khi bàn tay cậu chủ nhấc tôi ra khói đám bụi. Đang sững sờ đến lặng người, tôi nhận ra mình được nhét vào một cái lỗ thoáng ở phía trên cửa sổ. Thì ra, mùa đông đã lại tìm về, những cơn gió lạnh đã lại xao xác thổi. Tôi lại được trọng dụng để làm nhiệm vụ chắn gió cho căn phòng của cậu chủ.
Quả thật, tôi vẫn còn may mắn lắm! Tôi còn nguyên vẹn, lành lặn, không bị vất vào sọt rác. Tôi chỉ là đã trở nên già nua và cũ mèm mà thôi. Ngồi ở trên cao này, tôi sẽ lại được ngắm nhìn cậu chủ học bài và chơi những trò chơi ưa thích mỗi ngày.
Hình như ngoài trời bắt đầu lất phất những hạt mưa, tôi thấy lưng mình lành lạnh. Cái cảm giác này khiến tôi chợt nhớ đến hình ảnh một ngày mưa xám xịt đất trời. Ngày đó, có người phụ nữ đội cả cơn mưa lạnh để đón tôi về làm món quà đầy niềm vui cho cậu chủ nhỏ. Ngày đó, cậu chủ của tôi còn là một cậu bé rất ngoan, và luôn biết cẩn thận, giữ gìn đồ chơi của mình.
Cậu chủ nhỏ thương mến ạ, nếu có lúc nào đó cậu đọc được những dòng nhật ký này, thì hãy nghe lời người bạn này một lần thôi cũng được!
Tôi muốn gửi đến cậu những lời này, thay cho tất cả những món đồ chơi từng được ở bên cậu, vì trong số họ, không phải ai cũng còn có thể nói được nữa: Chúng tôi dù sẽ đến lúc cũ kỹ và không còn hữu dụng nữa, nhưng cũng đã từng là người bạn cận kề cùng cậu chia sẻ bao nhiêu buồn vui và kỷ niệm. Mong cậu hãy biết nâng niu, quý trọng đồ chơi của mình, đừng vứt bỏ chúng tôi tàn nhẫn như thế!
Tiến sĩ Keya Lahiri - trưởng khoa nhi, Bệnh viện D.Y. Patil, Mumbai gợi ý những đồ chơi nên mua cho trẻ.