Chào mọi người. Những ngày ở nhà tránh dịch của các bạn thế nào? Còn tôi thì không bao giờ quên quãng thời gian vừa qua, bởi ngay trước hôm giãn cách tôi đã kết thúc mối tình 7 năm của mình.

Chúng tôi quen nhau khi mới vào Đại học, anh hơn tôi 1 khóa nhưng bị học lại mấy môn nên chung lớp với tôi. Anh toàn đi học muộn, tới lớp thì ngủ hết cả ngày, bởi vậy nên tôi thường xuyên chép bài hộ. Bạn bè cứ gán ghép chúng tôi là "cặp đôi bàn cuối", chừng nửa năm học thì anh chính thức tỏ tình với tôi trong một lần cả lớp đi picnic.

Anh đẹp trai, cao ráo, lại ăn nói có duyên nên nhiều bạn nữ cùng trường thích lắm. Tôi nghe không ít lời xì xào bàn tán, mọi người đều cho rằng tôi có ngoại hình không tương xứng với bạn trai. Đem chuyện kể cho anh thì anh toàn cười bảo tôi không việc gì phải suy nghĩ, cho người ta nói chán thì thôi.

Thoáng cái đã 7 năm trôi qua, chúng tôi yêu nhau lâu đến mức bạn bè người quen đều ngạc nhiên khi thấy tôi đăng hình kỉ niệm. Tốt nghiệp xong chúng tôi thuê nhà sống thử với nhau, cũng hay cãi cọ giận hờn như bao đôi khác nhưng cuối cùng vẫn chẳng bỏ được nhau. Đứa bạn thân nhất nhắn tin trêu tôi nửa đùa nửa thật, dặn tôi phải cẩn thận vì chuyện tình cảm khó qua cái đận 3-5-7, tức là yêu đến số năm lẻ thì dễ chia tay. Tôi cười bảo nó dở hơi, chả ai tin cái chuyện vớ vẩn đó.

Mổ mắt được nửa ngày nhờ bạn trai đi mua cơm, anh cầm 30k đi đến tận hôm sau mới về - Ảnh 1.

(Ảnh minh họa)

Ấy thế mà chỉ vài tuần sau lời nó dặn đã ứng nghiệm luôn! Ngay trước đợt giãn cách tháng 7, tôi đặt lịch đi mổ mắt sau nhiều lần đắn đo suy nghĩ. Tôi cận cũng nhẹ, chỉ có 3 độ thôi, nhưng đeo kính bao năm thấy bất tiện nên tôi quyết định mổ nhân dịp giảm giá. Tôi hồi hộp tới bệnh viện mắt thăm khám 3-4 lần, lúc nào cũng tự đi một mình, nhưng bác sĩ dặn hôm mổ phải có người đi cùng bởi mổ xong sẽ tạm thời không nhìn thấy gì cả. Dĩ nhiên tôi nghĩ ngay đến bạn trai, nhắn tin bảo đưa em đi mổ thì anh cũng đồng ý luôn.

Vì làm việc tự do nên bạn trai tôi ngày càng lười hơn trước. Sống chung với nhau mà nhiều lúc tôi tưởng mình là osin, mỗi tháng anh đưa có 5 triệu mà cái gì tôi cũng phải phục vụ tận răng. Từ cơm nước giặt giũ đến dọn dẹp nhà cửa, cái gì tôi cũng phải làm hết vì biết có mở mồm ra nhờ thì bạn trai cũng không làm. Đến việc cắt móng chân anh ấy còn nằm ườn ra chờ bạn gái thì thôi thà tôi tự làm hết việc khác cho nhanh!

Hôm đi mổ xong, quả nhiên ra khỏi phòng mổ tôi chẳng nhìn thấy gì hết, đau nên cũng không mở mắt ra được. Tầm vài tiếng sau hết thuốc tê nên bắt đầu đau nhức, tôi uống thuốc rồi nằm ngủ. 6h tối nghe tiếng đồng hồ reo, tôi gọi bạn trai nhờ anh đi mua cơm thì không thấy ai đáp lại. Nghĩ chắc anh ra ngoài nên tôi cũng kệ, nhưng cả ngày hôm đó tôi gần như để bụng rỗng, đói quá đành mò tìm điện thoại gọi cho anh.

Hỏi bạn trai đang ở đâu thì anh đáp gọn lẹ là đang ở phòng bạn chơi, tôi bảo anh đi mua cơm về luôn không em chết đói. Anh ờ ờ rồi cúp máy, chạy về lấy 30 nghìn mang đi. Tôi nằm đợi đến 10h tối cũng không thấy đâu, sốt ruột gọi thì máy anh báo bận liên tục, một lúc sau thì tắt hẳn. Tôi đói run cả tay nên đành lục tủ lạnh, thấy còn mấy cái xúc xích nên ăn tạm rồi uống thuốc giảm đau ngủ tiếp. Buồn mà không thể khóc được vì mắt đau, tôi nằm trằn trọc mãi đến gần sáng.

Trưa hôm sau bạn trai mới mò về, cầm theo hộp xôi nguội ngắt. Tôi quay lưng vào tường không nói gì, anh cũng thờ ơ nằm ngủ luôn ngoài sofa, chả hỏi hạn xem tôi như nào. Quá thất vọng nên tôi cứ im lặng, đến tối anh ngủ dậy tôi mới giận dỗi. Hóa ra lý do anh không về rất vớ vẩn, mải chơi game ở phòng bạn nên kệ tôi chết đói! Tôi không mở được mắt để nhìn biểu cảm vô tâm của bạn trai, nhưng nghe tiếng anh đóng sập cửa lại bỏ đi thì tôi biết mọi thứ đến đây là kết thúc.

Yêu lâu năm thì có sao chứ, chẳng qua cũng chỉ là ở cạnh nhau như thói quen...