Khi con gái được hơn một tuổi thì vợ chồng tôi ly hôn. Tôi ôm con rời nhà chồng trở về quê mình. Bố mẹ tôi thương con nên cho tôi mảnh đất nhỏ, xây căn nhà cấp 4 nho nhỏ đủ để mẹ con tôi nương tựa qua ngày. 3 năm nay, một mình tôi cố gắng làm việc, vừa kiếm tiền nuôi con vừa cố dành dụm một ít để phòng ngừa việc bất trắc xảy ra.
Con gái tôi ngoan lắm. Con bé chỉ hơn 4 tuổi thôi mà rất hiểu chuyện, rất thương mẹ. Con không bao giờ hỏi bố, còn hay nói thương mẹ, lớn lên sẽ đi làm nuôi mẹ. Hai mẹ con tôi cứ thế bình yên sống qua ngày.
Cho đến một ngày, con tôi phát sốt cao liên tục, uống thuốc mấy cũng không hạ. Tôi đưa con đi khám và nhận được tin sét đánh. Con bé bị ung thư máu. Trời đất như chao đảo, tôi cầm tờ giấy xét nghiệm, ngã quỵ xuống nền đá lạnh lẽo ở bệnh viện. Từ đó đến nay đã nửa năm, mẹ con tôi ở viện nhiều hơn ở nhà. Tiền bạc trong nhà dần đội nón ra đi theo những lần con nhập viện điều trị.
Nhưng điều khiến tôi đau nhất chính là sự đau đớn của con gái. Mỗi lần nhập viện, nhìn thấy con khóc thét khi lấy ven, khi truyền nước truyền thuốc mà trái tim tôi như vỡ vụn từng mảnh. Tóc con cũng rụng dần. Mỗi sáng chải tóc, con đều cầm mớ tóc rụng lên ngây ngô bảo tôi "dán" lại vào đầu, con sợ không có tóc sẽ xấu xí. Tôi khóc nghẹn.
Tôi có gọi điện cho chồng cũ, yêu cầu anh đến thăm con và phụ tôi chi phí điều trị cho con bé nhưng anh ta bảo đã có gia đình mới và không đến. Thỉnh thoảng anh ta gửi cho tôi vài trăm nghìn để tôi mua sữa cho con. Sự lạnh lùng của chồng cũ khiến tôi căm hận tận xương tủy.
Chiều nay, tôi đứng nhìn mình trong gương rồi cắt phăng đi mái tóc dài mà tôi từng hãnh diện. Tôi đem mớ tóc ấy đến tiệm, bảo họ làm cho tôi mái tóc giả thật xinh. Tết này là cái Tết đầu tiên mẹ con tôi sẽ đón ở bệnh viện. Và chắc chắn con tôi sẽ có mái tóc thật đẹp từ chính mái tóc và tình yêu thương của mẹ. Nhưng chỉ cần nghĩ đến việc con bé rời xa tôi mãi mãi, trái tim tôi như ngừng đập. Mọi người ơi, tôi phải vượt qua nỗi đau khổ này bằng cách nào đây?