Ba mẹ tôi là một cặp vợ chồng có thể nói là hiếm hoi khi mà đã có với nhau 3 mặt con và dọn về chung một nhà ngót nghét 30 năm vậy mà vẫn cứ luôn tình cảm như cặp vợ chồng son.
Ba tôi ngoại trừ có chút ghen bóng ghen gió ra thì ai cũng nói rằng ông là một người chồng tuyệt vời, chẳng chê được vào đâu. Đến tôi và 2 nhóc em cũng luôn tự hào ba mình là siêu nhân, chẳng có ai yêu thương 4 mẹ con chúng tôi bằng ba hết.
Từ ngày còn nhỏ xíu, vì là chị cả nên tôi luôn có tinh thần trách nhiệm của đứa con lớn nhất nhà, tôi cố gắng giúp đỡ ba mẹ dù là những việc chẳng đáng vào đâu. Thế nhưng như vậy cũng đã đủ để tôi hiểu được hoàn cảnh gia đình mình không phải quá mức dư dả gì.
Dù không phải gia đình giàu có nhưng ba tôi chưa bao giờ để chị em chúng tôi phải thiếu thốn thứ gì trên đời. Có đồ gì ngon lành ba cũng sẽ mua về cho mấy chị em, nhiều khi tôi còn được ăn những chiếc bánh “xịn” trước cả mấy đứa bạn nhà giàu trong lớp.
Trong ký ức của tôi thì ba gần như rất ít khi ở nhà, lúc ba đi làm về thì chúng tôi đã ngủ say sưa rồi, khi ba dậy đi làm chúng tôi đương nhiên vẫn còn đang say giấc nồng. Lúc nhỏ có đôi khi thằng út nhà tôi cũng dỗi hờn vì các bạn được ba đưa đi học, còn nó thì toàn là chị với anh hai đi đón mà thôi.
Thế nhưng tôi cũng chưa bao giờ thấy mẹ trách móc gì ba hết, gần như chưa bao giờ tôi thấy ba mẹ to tiếng với nhau. Chỉ có đôi khi mẹ không vui chuyện trên cơ quan, về nhà có “làm mặt xấu” với ba thôi, nhưng thường thì mẹ có vô lý đến đâu ba cũng nhận phần sai về mình và dỗ dành mẹ ngay lập tức!
Đà Lạt của tôi thời tiết khó tính như một cô gái mới lớn chớm biết đến tình yêu vậy. Chẳng bao giờ người ta đoán được lúc nào trời sẽ mưa, khi nào trời sẽ rét mướt. Mỗi lần thay đổi thời tiết như vậy thì việc đầu tiên tôi nghĩ đến là ba có ở nhà hay không. Nghe có vẻ lạ lùng lắm nhưng thực ra thì đây là giao kèo nhỏ xíu xiu của hai ba con tôi đó!
Có một khoảng thời gian ba liên tục phải đi công tác xa nhà, mỗi lần về lại thấy mẹ không sút vài kí thì cũng đang bệnh dở. Ba không yên tâm về mẹ nhất trong nhà vì sức khoẻ của mẹ không được tốt. Mấy đứa chúng tôi thì cứ như củ khoai củ sắn, từ nhỏ đến lớn gần như không biết đến bệnh viện là gì, càng chẳng mấy khi phải uống thuốc, ngược lại hoàn toàn với mẹ.
Mẹ tôi rất dễ bệnh, chỉ vài hạt mưa dính vào người mẹ cũng có thể bị cảm đến mấy ngày liền. Bởi vậy, mỗi lần trời trở lạnh thì nửa đêm ba sẽ nhẹ nhàng đi tìm vớ rồi mang đến tận giường đi vào chân cho mẹ. Đôi khi mẹ tôi mơ ngủ sẽ đạp vớ chân ra, ba tôi lại hì hục kiểm tra rồi đeo lại vào chân cho mẹ.
Và giao kèo của ba con tôi bắt đầu từ đó, khi ba đi vắng, trước khi đi ngủ, tôi sẽ là đứa nhận nhiệm vụ mang vớ chân để sẵn trên giường cho mẹ. Bởi vì ba không muốn mẹ phải bước chân trần xuống đất lạnh lúc nửa đêm.
Tôi luôn kể cho người quen một cách đầy tự hào về câu chuyện nhỏ xinh này. Nhưng ba tôi thì không luôn trầm mặc khi có ai đó nhắc đến chuyện vớ chân của mẹ. Mãi về sau này, bà nội đã kể cho tôi nghe nguyên nhân của việc ba luôn mang vớ chân cho mẹ mỗi lần trời trở lạnh.
Mẹ tôi vốn dĩ không quá khoẻ mạnh nên khi mang thai tôi cũng gặp nhiều khó khăn hơn. Thời đó cả ba và mẹ đều còn rất trẻ, mà tuổi trẻ thì nào có ai chưa từng phạm sai lầm. Ba tôi cũng vậy.
Ba tôi rất thích đi phượt đó đây với bạn bè, đây là thú vui từ khi ba mẹ còn chưa quen nhau. Sau này khi về chung một nhà, mẹ cũng chưa bao giờ cấm cản sở thích này của ba.
Những tháng cuối thai kỳ, ba tôi nhận được một kèo đi phượt ra Hà Giang, nơi mà ba luôn ao ước sẽ được đi một lần trong đời. Thời điểm đó, mẹ tôi mới có bầu được 7 tháng. Khi bàn bạc với vợ và nhận được sự ủng hộ, ba tôi nhanh chóng khăn gói quả mướp lên đường. Với suy nghĩ chuyến đi chỉ mất khoảng 10 ngày nên có lẽ sẽ không có vấn đề gì đâu.
Nào ngờ, trong chuyến đi gặp một vài sự cố khiến cho dự định 10 ngày ấy biến thành hơn 2 tháng trời. Và trớ trêu thay mới mới đi được hơn 2 tuần thì mẹ tôi có dấu hiệu sinh non.
Mẹ vốn là người tự lập và ít khi muốn làm phiền đến ai, khi phát hiện ra dấu hiệu bất thường, mẹ nhanh chóng tự xách làn đến nhà hộ sinh rồi mới nhờ người quen trong xã báo cho bà nội tôi biết.
Vậy là mẹ tôi phải đối mặt với cửa sinh tử một mình không có bất kỳ ai bên cạnh. Khi bà nội đến nơi thì mẹ tôi đã sinh nở xong rồi.
Ba tôi trở về nhà là thời gian mẹ đang ở cữ, đêm hôm đó, ba bước vào phòng thấy mẹ đang ngồi trên ghế gỗ cứng đơ để dỗ dành con gái nhỏ quấy khóc ban đêm, mẹ đi chân trần trên mặt đất lạnh như băng. Mẹ gầy đi rất nhiều, người hâm hẩm sốt, bàn tay bàn chân lạnh ngắt.
Đó là hình ảnh mà có lẽ đến cuối đời ba tôi cũng không thôi ám ảnh. Do sinh nở không chăm sóc kĩ được cho bản thân nên mẹ tôi cũng yếu hơn trước. Bàn chân gầy guộc nay chằng chịt gân xanh…
Kể từ đó, ba tôi không còn hứng thú với những chuyến đi chơi xa nhà nữa, ba luôn thấy có lỗi với mẹ dù mẹ chưa một lần trách móc ba. Mẹ thường nói người đồng ý để ba đi chơi xa là mẹ, mà việc sinh non cũng đâu có phải là lỗi của ba. Vậy mà ba chưa bao giờ tha thứ cho bản thân mình khi không ở cạnh vợ vào thời điểm quan trọng nhất.
Ba đứa chúng tôi ngồi quanh chân bà nội, nghe bà kể lại chuyện ngày xửa ngày xưa mà đứa nào cũng rơm rớm nước mắt. Đến thằng em kế sau tôi, đứa mà luôn tỏ vẻ lạnh lùng ấy cũng đỏ hoe viền mắt. Thương mẹ cũng thương cả ba nữa…