Mỗi tháng chồng đưa tôi 50 triệu bảo tôi chỉ cần ở nhà ăn ngủ, đi mua sắm và lấy lòng mẹ chồng, vậy mà tôi khóc không ra nước mắt
Mấy hôm trước, trong lúc nằm massage ở một spa, mẹ chồng vui miệng nói với nhân viên ở đó chuyện bà rất ưng tôi, bà tưởng tôi vui nhưng thực ra tôi rất tủi thân trong lòng.
Chồng tôi là một người con hiếu thảo. Bố anh bỏ hai mẹ con rồi đi bước nữa khi anh còn học cấp 1, trước khi đi ông còn mang hết tài sản khiến mẹ con anh sống khốn khổ một thời gian dài. Hồi nhỏ chồng tôi rất hận bố, lớn rồi thì anh chẳng quan tâm tới ông nữa. Anh dành mọi tình thương cho mẹ. Đi đâu làm gì cũng báo cáo cho mẹ biết rồi lúc về là mua quà cho bà.
Đến khi cưới tôi về, anh cũng nói thẳng rằng tôi chỉ cần hiếu thảo với mẹ chồng. Anh không yêu cầu tôi phải bươn chải kiếm sống hay phải tìm cách vun vén gia đình, tôi chỉ cần ở nhà ăn, ngủ, làm đẹp và lấy lòng mẹ chồng là được. Chỉ cần làm cho bà vui là cũng coi như làm cho anh vui, anh sẽ không bạc đãi tôi.
Nhà cửa cơm nước anh thuê người giúp việc, mỗi tháng anh đưa tôi 50 triệu để tôi dẫn mẹ chồng đi dạo phố mua sắm, ăn uống… cho bà trải nghiệm những việc mà trước giờ bà chưa từng được thử. Thỉnh thoảng anh lại chi 200 - 300 triệu để tôi đưa mẹ chồng đi nghỉ dưỡng đâu đó mà anh nghe ngóng được là nơi tốt cho người già.
Vì chồng tôi bận điều hành kinh doanh nên anh không có thời gian để đưa bà đi nên anh giao hết trách nhiệm chiều chuộng lấy lòng mẹ chồng cho tôi.
Mấy hôm trước, trong lúc nằm massage ở một spa, mẹ chồng vui miệng nói với nhân viên ở đó chuyện chồng tôi từng mang vài cô bạn gái về cho bà xem mặt, nhưng bà lại chỉ ưa cô con dâu là tôi đây. Bà bảo nhìn tôi thật thà, hiền lành, hợp tính bà. Bà vô tư nói trước mặt tôi, chắc bà nghĩ tôi sẽ vui, nhưng thực ra tôi rất tủi thân trong lòng. Có vẻ vì bà ưng nên chồng lấy tôi, chứ bản thân anh cũng chẳng yêu thương tôi nhiều nhặn gì.
Tôi vừa thấy mình may mắn khi được gả cho người như anh. Không rượu chè, cờ bạc, không trai gái, không sở thích lung tung, thời gian của anh chỉ dành cho việc kiếm tiền, về nhà ăn cơm trò chuyện với mẹ, đi ngủ với vợ, hết, lịch trình đơn giản. Đến điện thoại anh còn không sử dụng facebook, zalo gì cơ mà. Chủ nhật ở nhà mà có ra ngoài gặp bạn bè cũng báo cáo với mẹ, hẹn thời gian về là đúng giờ đó sẽ về, chẳng bao giờ phải để bà gọi điện nhắc nhở.
Nhưng đồng thời, tôi cũng thấy mình bất hạnh. Có ai vui vẻ nổi khi biết mình được lấy về vì hợp mắt mẹ chồng? Nhiều bạn bè ganh tị với tôi, bảo tôi sướng, chẳng phải làm gì, suốt ngày thấy đi ăn, đi chơi, đi spa, đi cinema… Nhưng có ai biết tôi đi với mẹ chồng chứ có phải đi với chồng hay đi với hội bạn thân đâu. Hợp thì hợp thật nhưng nhiều khi tôi cũng thấy khó thở.
Có phải tôi đang tự làm mình khổ tâm không hả mọi người? Cuộc sống như thế này có đáng ngưỡng mộ như lời bạn bè tôi nói không? Sao tôi cứ cảm giác mình là bảo mẫu của mẹ chồng thế này? Đấy, giờ ngồi viết những dòng này gửi đi xong, tôi lại phải đưa mẹ chồng đi trung tâm thương mại sắm cái ghế massage chân vì dạo này trời lạnh quá, chân bà cứ cứng đơ, hôm qua tôi đã phải ngồi bóp chân cho bà cả tiếng đồng hồ rồi. Tôi chán lắm mọi người ạ. Giờ đề nghị chồng để tôi đi làm thì có phải "rửng mỡ" không? Sao chẳng ai hiểu tôi thế này!!!
(Xin giấu tên)