Vợ chồng tôi từng đắn đo, suy nghĩ mãi rồi đưa ra quyết định sẽ định cư ở thành phố. Ở quê, tôi không tìm được công việc đúng chuyên ngành của mình. Nhưng chồng tôi ở thành phố thì lại bấp bênh vì anh không có bằng cấp lẫn kinh nghiệm. Anh phải làm bảo vệ ở trung tâm thương mại, làm theo ca, vất vả mà lương không cao.

Mỗi tháng, bố mẹ chồng ở quê đều chuyển khoản cho tôi 10 triệu. Ông bà là giáo viên về hưu, có tiền lương hưu. Dù vậy, khi nhận tiền ông bà gửi, tôi vẫn thấy áy náy lương tâm. Tôi bảo mình có tiền, tuy không giàu có nhưng cũng không đến nỗi túng thiếu và khuyên mẹ chồng giữ tiền để lo đau bệnh. Mẹ chồng đều nói bà có tiền dưỡng già rồi, số tiền này xem như ông bà gửi cho các cháu, phụ thêm với tiền lương của chồng tôi. 

Tôi hiểu ý bố mẹ chồng nên cũng không đưa trả cho ông bà nữa. Thay vào đó, tôi sẽ gửi tiết kiệm online 5 triệu, còn 5 triệu thì bù vào tiền lương của chồng tôi. Nhờ số tiền đó mà vợ chồng tôi sống dư dả hơn, không còn cảnh dằn túi vào cuối tháng nữa.

Mỗi tháng mẹ chồng đều gửi 10 triệu, tôi thất thần khi vô tình thấy mâm cơm trưa của bố mẹ - Ảnh 1.

Ảnh minh họa

Mới đây, tôi có dịp về quê nên sẵn tiện ghé nhà chồng mà không báo trước. Lúc tôi về là 11h trưa. Bố mẹ chồng tôi đang ăn cơm. Thấy tôi, ông bà bất ngờ lẫn vui mừng. Bố chồng liên tục hối mẹ đi chiên trứng, luộc thêm ít rau cho tôi ăn cơm. Nhìn mâm cơm chỉ có 2 cái trứng luộc dầm mắm với đĩa rau luộc mà tôi kinh ngạc.

Tôi hỏi sao bố mẹ lại ăn uống đạm bạc thế? Mẹ chồng bảo chỉ có 2 vợ chồng nên bà lười nấu ăn, ăn vậy cho tiện. Vả lại già rồi, ăn uống cũng ít lắm, không thèm thịt cá gì cả.

Tôi vào nhà bếp lấy thêm bát đũa, tò mò mở tủ lạnh ra xem thì thấy bên trong trống rỗng. Không có thịt cá, chỉ có ít rau xanh, rổ trứng và nước uống.

Lúc ngồi ăn cơm, tôi dò hỏi thì mới phát hiện ra, lương hưu của bố mẹ chồng chưa tới 13 triệu. Nhưng ông bà lại gửi cho tôi 10 triệu, chỉ giữ lại một số tiền ít ỏi để thuốc men, ăn uống cả tháng.

Cổ họng tôi nghẹn ứ lại, cảm giác thương bố mẹ chồng vô cùng. Nghĩ lại số tiền mỗi tháng được nhận, rồi những thứ đồ đạc mà tôi thoải mái chi tiền mua, tôi lại thấy hối hận.

Tối, tôi bàn với chồng chuyện năm sau về quê sống với bố mẹ chồng. Ở quê đất đai rộng rãi, có ruộng vườn. Chồng tôi có thể làm vườn, trồng cây trái và làm ruộng lúa. Tôi thì tìm việc gì đó để làm, chấp nhận việc trái ngành để kiếm thêm thu nhập. Chúng tôi còn có thể gần gũi và chăm sóc bố mẹ chồng chu đáo.

Điều tôi không ngờ tới là chồng tôi từ chối. Anh ấy nói sống ở thành phố đã quen nên không muốn về quê. Tôi không biết phải làm sao nữa? Mâm cơm của bố mẹ chồng khiến tôi thất thần từ hôm đó đến nay.