Tôi 24 tuổi còn anh 27 tuổi, chúng tôi quen nhau từ khi tôi còn học đại học, anh đã theo đuổi tôi rất lâu nhưng mãi cho đến khi có công việc ổn định tôi mới chính thức gật đầu làm bạn gái của anh. Nhà anh giàu nhất nhì khu phố còn tôi xuất thân là con nhà nông dân nghèo. Tôi nghĩ rằng nếu không có tiền bạc của cải thì ít nhất tôi phải có học vấn, trình độ để không ai được phép coi thường. Khi đã có một vị trí trong một công ty với mức lương 15 triệu/tháng tôi mới đồng ý và chỉ 6 tháng sau anh dẫn tôi về ra mắt gia đình.
Ban đầu, tôi luôn mặc định rằng người nhà giàu thường khó tính, keo kiệt, coi thường người khác và nhìn đời bằng nửa con mắt nên tôi đã chuẩn bị sẵn tâm lý cho một màn ra mắt không mấy suôn sẻ. Nhưng không ngờ, tất cả những gì tôi nghĩ đều sai bét, bố mẹ anh đều rất hiền và thân thiện.
Khác với tưởng tượng của tôi, mẹ anh là người rất gần gũi, thân thiện - Ảnh minh họa.
Tôi vừa đến, bác gái đã đon đả mời nước, hỏi han chuyện công việc, gia đình rồi còn rủ tôi vào bếp làm cơm cùng. Bác ấy tinh tế đến mức tôi chẳng có chút gì phải ngại ngần nữa. Bố anh thì hài hước đến mức mà suốt bữa cơm hôm ấy, cả nhà được trận cười vỡ bụng. Sau buổi ra mắt, tôi càng có niềm tin rằng chuyện tình yêu của chúng tôi sẽ có một cái kết đẹp bằng một đám cưới lãng mạn đúng như mong ước. Thỉnh thoảng, bác gái lại gọi điện bảo tôi đến chơi và ở lại ăn cơm. Tất nhiên, tôi cũng không ngại gì nên sẵn sàng đến để hai bác cháu trò chuyện cho gần gũi hơn, đó là điều mà bất cứ nàng dâu nào cũng mong muốn mà.
Lần nào đến chơi, bác ấy cũng muốn giữ tôi ở lại ngủ nhưng tôi nhất định không đồng ý vì sợ mang tiếng bởi chúng tôi chưa chính thức làm đám cưới. Từ ngày quen nhau cho tới cả lúc yêu anh, tôi vẫn luôn giữ vững lập trường, quyết giữ gìn cho đến đêm tân hôn. Dù đôi lần anh có đòi hỏi nhưng tôi một mực từ chối nên anh cũng biết ý và không làm khó tôi nữa.
Ảnh minh họa.
Một lần, khi ăn xong bữa tối thì trời đổ mưa như trút nước, sấm sét mà chỗ trọ của tôi lại ở xa, bác gái cứ một mực bảo tôi ở lại sáng hôm sau thì về cũng được. Bất đắc dĩ, tôi đành phải miễn cưỡng ở lại và nghĩ rằng nhà có nhiều phòng rộng như vậy, chẳng lẽ mình không có chỗ nằm ngủ. Tôi vẫn đinh ninh rằng mình sẽ được ngủ phòng riêng hoặc ngủ với bác gái thì lúc tắm xong, bác ấy kéo tôi vào phòng anh người yêu rồi bảo: "Hai đứa tối nay ngủ ở đây nhé, cứ coi như là nhà mình, đừng ngại không lại mất ngủ". Tôi đang đơ chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra thì bác đã đi ra rồi đóng cửa, để mặc tôi ngồi ở đó.
Lát sau lại nghe thấy tiếng bác gái thì thầm với con trai ngay bên ngoài, tôi hé cánh cửa ra nghe thì lĩnh thêm cú sốc nữa: "Đêm nay phải làm nó có bầu cho bằng được đấy nhé. Con là con một trong nhà mà chẳng may rước phải đứa con gái vô sinh về thì lại khổ. Nhà con bé nghèo mẹ đã bỏ qua nhưng chuyện vô sinh là không chấp nhận được đâu, thời buổi này nhiều đứa không đẻ được lắm, mình cứ phải ăn chắc mới được".
Tôi nghe xong từng câu, từng chữ phát ra từ miệng người phụ nữ ấy mà "chết điếng" người. Tôi không thể ngờ ngoài mặt thì tỏ ra thân thiện mà trong đầu bác ấy lại có tâm địa xấu xa đến vậy. Cả đêm hôm đó tôi không ngủ được. Mặc cho người yêu vuốt ve, cưng nựng, dỗ dành để thực hiện ý đồ, tôi bắt anh ta xuống nằm đất ngủ.
Ảnh minh họa.
Sau đêm hôm đó tôi quyết không liên lạc gì nữa mặc dù anh ta van xin được gặp tôi và muốn biết lý do tại sao tôi lại cư xử như vậy. Tôi quyết định rồi, dù có hoài phí vài năm tuổi thanh xuân đã qua, tôi cũng không thể lấy một người đàn ông nghe mẹ răm rắp, càng không muốn sống trong ngôi nhà toàn những người tỏ ra tử tế mà tâm địa độc ác.