Tôi năm nay 25 tuổi, mới kết hôn được 6 tháng. Ai cũng nói tôi may mắn, hạnh phúc hay “chuột sa chĩnh gạo” khi được về làm dâu nhà anh. Một gia đình gia giáo, kinh tế khá giả, bố mẹ đều là cán bộ đương chức. Nhưng với tôi thì khác, sự bề thế, gia giáo của gia đình anh khiến tôi cảm giác là gánh nặng, là áp lực lớn lao.
Ngay lần đầu tiên về thăm nhà bạn trai, tôi đã phát hoảng vì thái độ của mẹ chồng tương lai. Không vồ vập, không tình cảm nhưng cũng chẳng lạnh nhạt. Mẹ với khuôn mặt nghiêm khắc, giọng nói đanh thép và thái độ dứt khoát khiến tôi run, mất tinh thần. Mở đầu cuộc gặp của tôi và mẹ là một tràng câu hỏi kiểu chất vấn từ nghề nghiệp đến gia cảnh, rồi cả chuyện suy tính như thế nào cho tương lai.
Bữa trưa tôi phụ mẹ là một bữa tôi không bao giờ quên. Vì muốn thử tài tôi, mẹ để tôi tự nêm nếm gia vị. Do căng thẳng nên tôi nhầm hết mắm muối với đường. Kết quả, bữa cơm đầu tiên ở nhà chồng tương lai của tôi tệ ngoài mức tưởng tượng, với món canh lợ lợ, ngọt ngọt; đĩa thịt gà chặt miếng nát như băm; món xào thì mặn chát.
Tôi cảm giác sợ hãi, thiếu tự tin khi đứng trước mẹ, dù chúng tôi ở riêng ngay sau khi cưới. (Ảnh minh họa)
Sau màn ra mắt “tồi tệ” tôi hiểu mình chẳng còn cửa vào nhà anh, nhưng không hiểu vì sao bố mẹ vẫn đồng ý việc kết hôn của chúng tôi. Đám cưới diễn ra suôn sẻ, đàng hoàng. Nhưng nghĩ đến những ngày làm dâu tôi lại rùng mình ớn lạnh. Không phải vì mẹ chồng hà khắc, hay khó tính mà trong tôi cảm giác sợ hãi, thiếu tự tin khi đứng trước mẹ, dù chúng tôi ở riêng ngay sau khi cưới.
Hơn một tháng trở lại đây công ty tôi làm dính kiện tụng rồi đóng cửa tạm thời, thành ra tôi trở thành kẻ thất nghiệp. Tôi thấy ngày dài lê thê, nhạt nhẽo và vô dụng. Tôi nháo nhào đi tìm việc nhưng chẳng nơi nào ưng ý. Suốt ngày ở nhà cơm cơm nước nước, chờ chồng đi làm về, cộng thêm việc thỉnh thoảng mẹ chồng gọi điện hỏi thăm xin được việc chưa khiến tôi như phát rồ.
Cách đây mấy hôm, tôi có hẹn gặp mấy người bạn đại học. Mẹ chồng tôi lên thấy không có nhà, gọi điện thì tôi bỏ điện thoại vào túi xách không biết. Mẹ phải gọi cho chồng, anh gọi và nhắn tin cũng vô dụng, bởi tôi đang bận hát hò, ăn uống cùng bạn.
Đến gần 9 giờ đêm, tôi nhìn điện thoại thì hoảng vô cùng. Tôi lo sợ về nhà sẽ ăn chửi, vì mẹ là người nghiêm túc, nguyên tắc, sẽ chẳng ưa nổi việc con dâu bỏ nhà bỏ cửa đi ăn uống, đàn đúm tới đêm, người ngợm còn rặc mùi rượu bia. Rồi chưa kể đến việc tôi cho mẹ đứng ngoài từ 2 giờ chiều dưới trời nắng như vậy nữa. Chồng tôi chắc cũng chẳng tha.
Đầu óc tôi bấn loạn, lo sợ khiến bạn tôi cũng hoảng. Rồi tôi nghĩ ra một kế, cứ đổ rượu bia đầy người, giả say, như thể mình uống nhiều lắm, chẳng biết gì nữa. Ít nhất, “câu giờ” được đến sáng mai, khi tỉnh dậy, có lẽ cơn tức của mẹ chồng và chồng cũng đã vơi được phần nào. Và mình còn có thêm thời gian để nghĩ kế đối phó. Vậy là tôi làm theo hạ sách đó.
Bạn tôi đưa về nhà, giao tôi cho chồng trong bộ dạng rũ rượi, sặc mùi bia rượu, và gần như không đứng nổi. Nhìn thấy tôi trong bộ dạng ấy, mẹ và chồng hốt hoảng đưa tôi vào nhà. Chồng thì bế tôi vào phòng, còn mẹ thì chạy lấy nước, khăn ấm lau mặt, thay quần áo cho tôi. Cứ chốc chốc, tôi lại hé mắt nhìn hai người ấy.
Chồng tôi thì luôn miệng nói: “Không hiểu sao hôm nay lại đổ đốn vậy. Mai tỉnh con mới cho một trận”. Mẹ chồng liền gạt đi: “Chắc nó có gì đó buồn phiền, không có ai chia sẻ nên mới vậy. Con xem lại mình đi, nó ở nhà đã căng thẳng mệt mỏi, chắc con gây áp lực gì nên nó mới thế.”
Chồng tôi chối đây đẩy, nói chẳng có gì thì mẹ chồng tiếp tục: “Ở nhà có áp lực của người ở nhà, mình là đàn ông, lo cho vợ con là đương nhiên. Đừng có nói năng, hành động khiến vợ phải nghĩ. Nó chỉ tạm thời không có việc, chứ có phải như vậy cả đời đâu. Biết bao dung mới sống lâu bền được với nhau con ạ.”
Rồi đêm hôm ấy, mẹ giành ngủ cùng tôi, cứ chốc chốc lại lấy khăn ấm lau mặt, lau tay chân cho tôi. (Ảnh minh họa)
Tôi không nghĩ sự việc lại nhẹ nhàng như vậy, hình ảnh mẹ chồng quát tháo, thất vọng chẳng thấy đâu nữa mà thay vào đó là sự bao dung, thấu hiểu. Rồi đêm hôm ấy, mẹ giành ngủ cùng tôi, cứ chốc chốc lại lấy khăn ấm lau mặt, lau tay chân cho tôi.
Chồng tôi có vẻ không yên tâm cũng thỉnh thoảng vào ngó nghiêng, thấy mẹ làm vậy, anh cũng vui ra mặt nhưng cố gắng bơ và nói: “Mẹ kệ cô ấy. Không việc gì phải lo”. Thì mẹ nói: “Không lo sao được, say rượu dễ trúng gió lắm. Nó mà ốm ra thì khổ”.
Thở dài một lúc, mẹ lại nói: “Mẹ có mỗi mình con, cái H vừa là con dâu vừa là con gái mẹ. Mẹ biết nó sợ mẹ, đấy cũng là chuyện bình thường, sau này dần dần nó sẽ hiểu thôi”.
Đến khi ấy tôi mới hiểu, mẹ chồng tôi không lạnh lùng khó tính như bên ngoài, mà trong lòng bà luôn có tình cảm, sự quan tâm đến tôi. Suốt đêm đó, phần vì cảm động, phần vì ruột gan cồn cào nên tôi chẳng tài nào ngủ được.
Tôi quả là người may mắn, chẳng những bỏ nhà đi chơi, uống rượu say không bị chửi mà còn nhận ra được tấm chân tình của mẹ chồng. Có lẽ, không nhiều người may mắn như vậy, nhưng thực lòng tôi muốn được chia sẻ niềm vui này với mọi người, muốn được vui vẻ, gần gũi với mẹ chồng nhiều hơn.