Một năm trước, chồng tôi cãi nhau lớn với bố mẹ tôi. Chuyện chỉ vì chậu bonsai chơi Tết. Chậu ấy, chồng tôi mua với giá 10 triệu đồng để biếu bố mẹ vợ. Nhưng bố mẹ tôi lại để cháu nội nghịch ngợm, dùng cây đập gãy cành, rớt quả. Chồng tôi giận quá, trách bố tôi vài câu và có đánh cháu 2 roi. Không ngờ bố tôi lại đuổi vợ chồng tôi về và nói rằng cây bonsai đó chỉ vài trăm nghìn là cùng.
Từ đó, chồng tôi không về nhà vợ nữa, bất kể dịp lễ, giỗ. Mâu thuẫn vì thế càng sâu hơn. Tôi đứng giữa, nhiều khi muốn giúp hai bên hòa giải mà cũng lực bất tòng tâm.
Hôm qua, nhà chồng tôi cúng Tất niên cùng lúc với nhà tôi. Sáng sớm, tôi dậy lo chợ búa, nấu nướng. Chuẩn bị đủ 3 mâm cỗ để cúng rồi, tôi mới xin phép mẹ chồng cho tôi về nhà mình. Mẹ chồng tôi đồng ý rồi. Nhưng chồng tôi vô tình nghe được.
Anh giận dữ cấm tôi về ngoại. Anh nói nhà tôi là "vô ơn bạc nghĩa", "ăn cháo đá bát". Tôi tức tối mắng lại. Dù bố mẹ tôi có sai nhưng họ cũng là bố mẹ, là gia đình của tôi. Chồng tôi không được phép hỗn hào như thế.
Anh cũng chẳng vừa khi kể lể từng thứ đồ đã mua về nhà ngoại. Từ tủ lạnh, máy lọc nước, lò vi sóng, bếp từ... Chỉ cần bố mẹ tôi thích thứ gì, anh đều đáp ứng. Nhưng rồi họ lại đuổi anh đi.
Tôi cũng biết bố mẹ tôi sai thật nhưng lẽ ra, chồng tôi cũng phải cư xử cho phải phép hơn chứ không thể lôi đứa cháu 5 tuổi của tôi (đứa cháu nội vàng bạc của bố mẹ tôi) ra đánh đòn được.
Cãi qua cãi lại, chồng giáng cho tôi một tát. Đây là lần đầu tiên anh đánh tôi. Sững sờ, bực tức, tôi dẫn con bỏ về nhà ngoại luôn.
Giờ thì bố mẹ ép tôi ly dị dù tôi chưa từng có suy nghĩ này. Tôi muốn về lại nhà chồng nhưng họ không cho tôi đi, còn bảo tôi đi thì đi luôn, đừng về. Tôi đau đầu quá. Nên làm sao bây giờ?