Cùng phận làm dâu mà tôi không sao ưa nổi em dâu mình. Nhà chồng tôi chỉ có hai anh em. Chồng tôi là con cả nên ở nhà từ đường với bố mẹ chồng. Vợ chồng em trai xây nhà ở ngay cạnh bên. Tuy mang tiếng ở riêng nhưng tới bữa cơm nào cũng có mặt hai đứa con của họ. Đến mức nhiều khi không kiềm chế được bực mình, tôi hỏi: "Bố mẹ hai đứa không nấu ăn à?" thì tụi nhỏ hồn nhiên nói: "Mẹ nói con xuống nhà bác ăn cho ngon, nhà bác giàu". Tôi cứng họng. Là em dâu tôi chỉ bày con mình như thế đó.
Có lần tôi bực mình quá, đuổi hai đứa về nhà ăn thì bố mẹ chồng tôi lại đứng ra can ngăn. Bố chồng tôi nói dù sao cũng chỉ là hai đứa nhỏ, ăn uống không bao nhiêu, đuổi về lại mất lòng anh chị em. Chồng tôi cũng ngại em dâu nên lắc đầu bảo tôi thôi. Thế mà em dâu biết được, em ấy chạy xuống, cầm roi đánh hai con mình một trận để dằn mặt tôi.
Thế mà em dâu biết được, em ấy chạy xuống, cầm roi đánh hai con mình một trận để dằn mặt tôi. (Ảnh minh họa)
Vợ chồng tôi không chỉ lo cúng giỗ, tiệc Tết mà còn phải chăm nuôi bố mẹ chồng. Bố chồng tôi bị bệnh tim nên trở trời lại lên cơn khó thở. Mỗi lần ông nhập viện là tôi vừa tốn tiền vừa tốn công. Tôi không muốn bố chồng nằm viện công chật chội nên đưa ông qua bệnh viện quốc tế nằm.
Em dâu tôi không góp một đồng nào còn ra ngoài nói tôi tỏ vẻ giàu có, để bố nằm ở viện quốc tế này nọ. Đã thế, em ấy cũng không xuống chăm ông lấy một lần. Biết vợ chồng tôi giận vợ chồng em trai, bố mẹ chồng thường hay lựa lời an ủi. Ông bà nói đời này may mắn mới gặp tôi, chứ nếu có hai đứa con dâu như em dâu thì ông bà chết sớm.
Hàng tháng ngoài tiền lương hưu, tôi thường đưa bố mẹ chồng thêm vài triệu tiêu vặt. Ông bà muốn mua gì, thèm ăn gì thì tự ra ngoài đầu phố ăn. Nhưng em dâu tôi cứ xúi con mình xuống xin tiền ông bà. Mỗi khi cháu đòi này nọ, em dâu tôi lại phẩy tay nói: "Xuống xin ông bà nội đi. Ông bà nội giàu lắm". Thế là hai đứa kéo nhau xuống xin tiền ông bà. Tôi tức quá, nói ông bà già rồi, làm gì có tiền mà cho. Thì thằng anh nói: "Mẹ con nói bác cho tiền ông bà nhiều lắm. Bác giàu mà".
Bố chồng tôi mới mất được hai ngày nay. Hiện giờ bố còn chưa đưa ra nghĩa địa mà nhà tôi đã rối tung lên. Chiều nay, chồng tôi mới thẳng tay tát em dâu hai cái vì tức. Mẹ chồng tôi lên cơn đột quỵ phải nhập viện cấp cứu.
Nguyên do vì tang gia bối rối nên thiếu thứ này thứ nọ. Chồng tôi lại rất thương bố nên khóc sưng cả mắt, lúc nào cũng túc trực bên quan tài. Chỉ có mỗi tôi chạy lo đủ thứ từ liên hệ dịch vụ tang lễ, mua nhang đèn, nấu nướng đãi bà con đến phúng viếng, nấu cơm chay cho thầy sư ăn.
Lúc đó, em dâu vẫn nhởn nhơ sáng đi làm, chiều về ghé xuống một tí cho xong. Một người bà con thấy thế, ngứa mắt nói: "Con dâu đúng là như nước lã ấy". Không ngờ, em ấy đốp chát thẳng: "Sống với ai người đó lo chứ? Tiền vàng đưa hết cho vợ chồng bả (chỉ vợ chồng tôi) thì 2 người đó phải tự lo lấy. Tui để tang là ngon lắm rồi".
Chồng tôi nghe được, mặt anh đỏ lên vì tức. Anh tát em ấy hai cái ngã dúi dụi xuống nền nhà, sau đó tự tay anh cởi khăn tang trên đầu em dâu rồi đuổi em ấy về. Lần này thì em trai chồng cũng nổi điên lên. Một lát sau đã nghe nhà trên ấy đồ đạc bể loảng xoảng, tiếng em dâu khóc lóc xin tha. Mẹ chồng tôi chạy lên, thấy em trai đập phá chửi mắng em dâu thì ngã xuống đột quỵ. Nhà tôi rối tung rối mù lên.
Giờ em dâu tôi bỏ về nhà ngoại nhưng không dẫn con theo. Em trai chồng đòi ly hôn. Mẹ chồng nằm viện. Bố chồng tôi chiều nay hỏa táng. Thú thật, tôi đuối sức rồi. Sao cùng một lúc mà mọi chuyện ập đến quá nhanh. Theo mọi người, có nên thúc đẩy luôn việc ly hôn của vợ chồng họ không? Chứ tôi không sao ưa nổi em dâu mình.