Vẫn biết lấy chồng xa, đủ mọi thiệt thòi và vất vả. Nhưng nếu biết vì phải lấy chồng xa mà trở thành đứa con bất hiếu thì tôi sẽ không bao giờ chọn con đường này.

Tôi yêu Tuấn từ năm nhất đại học. Anh hiền lành, thật thà và rất chiều chuộng người yêu. Tôi nói gì anh cũng nghe, tôi muốn gì anh cũng đáp ứng được. Tuy nhiên, điều khiến tôi lấn cấn nhất chính là quê chúng tôi quá xa nhau. Tôi quê ở Khánh Hòa, còn anh lại là dân Quảng Bình.

Yêu nhau 4 năm nhưng cũng vì khoảng cách mà chúng tôi chưa từng dẫn nhau về ra mắt gia đình. Đến khi ra trường, đi làm, anh mới vào nhà tôi lần đầu. 

Lần gặp đó, gia đình tôi rất mến anh, nhưng bố mẹ tôi vẫn khuyên tôi suy nghĩ lại. Gia đình tôi chỉ có hai anh em, anh cả đã lấy vợ và chuyển đến thành phố Nha Trang sống. Bố mẹ tôi giờ chỉ mong tôi lấy chồng gần để tiện chạy đi chạy về cho vui nhà vui cửa. Trong khi đó, gia đình anh có tới 7 anh chị em, đất đai cũng ít ỏi. Bố mẹ sợ tôi lấy anh, về đó làm dâu sẽ khổ cả đời.

Nhưng tình yêu 4 năm đâu dễ gì từ bỏ. Tôi cứ dùng dằng, suy nghĩ gần 2 tháng vẫn chưa thể đưa ra quyết định. Đến lúc định kết thúc tất cả thì tôi lại phát hiện mình đã có thai. Thế là bất đắc dĩ, gia đình tôi phải chấp nhận cho tôi làm dâu xa, dù ông bà rất buồn. 

mẹ chồng

Nếu biết vì phải lấy chồng xa mà trở thành đứa con bất hiếu thì tôi sẽ không bao giờ chọn con đường này. (Ảnh minh họa)

Từ ngày về làm dâu, 3 năm nhưng tôi chỉ được về nhà 2 lần, trong đó có 1 lần là trốn chạy. Chồng tôi vẫn yêu chiều tôi nhưng lại vô cùng sợ mẹ. Mẹ chồng tôi chỉ cần hé răng điều gì, anh sẽ làm theo tắp lự mà không cần phân biệt đúng sai. Mẹ chồng tôi rất đanh đá. Cũng vì điều này mà nhiều lần vợ chồng tôi cãi nhau to, và người đau khổ nhất lại chính là tôi. 

Khi tôi sinh con trai, vì biết trước bé bị nhau thai quấn cổ nên tôi yêu cầu sinh ở bệnh viện tỉnh với phương pháp mổ. Vậy mà đến phút chót, khi tôi làm đơn đề nghị chuyển đi bệnh viện tuyến trên. Mẹ chồng tôi đã không cho tôi đi nữa. Bà nói ở huyện người ta vẫn mổ được, không nhất thiết đi tỉnh cho xa xôi tốn kém. Chồng tôi chuẩn bị làm giấy chuyển viện, nghe mẹ nói cũng gật đầu đồng tình và thôi làm giấy. 

Đau bụng đẻ, lại không có một người thân nào bên cạnh ngoài chồng, rồi bị mẹ chồng ép buộc, tôi tủi thân bật khóc ngay trên bàn mổ. Cũng may con sinh ra không sao, chứ nếu bé có mệnh hệ gì, tôi chắc không tha thứ cho chồng và mẹ chồng.

Những chuỗi ngày chăm con với tôi cũng là những ngày chiến đấu kiệt liệt với mẹ chồng. Phương pháp chăm cháu của bà rất lạc hậu nhưng vẫn cứ tìm cách áp dụng cho con tôi. Tôi lên tiếng, bà lại bảo tôi ỷ học cao nên coi mẹ chồng không ra gì. Bà chăm 7 đứa con, chăm cả chục đứa cháu đều như thế. Rồi bà giận dỗi khiến chồng tôi quay sang mắng mỏ tôi. Bố chồng cũng lườm nguýt tỏ vẻ ghét bỏ tôi. Nhiều khi ôm con mà tôi khóc không ra tiếng vì tủi cực. Những khi đó, chỉ ước gì được ở gần bố mẹ ruột để có người tâm sự.

Từ ngày lấy chồng, tôi chỉ về quê mẹ đẻ đúng một lần làm giấy sơ yếu lý lịch để xin chuyển việc về quê chồng, sau đó thì nhà chồng không cho đi nữa. Thậm chí, nghe tin bố bệnh nặng, tôi cũng chẳng được về. Mặc tôi khóc cạn nước mắt, mẹ chồng vẫn nhất quyết không cho tôi đi vì sợ ảnh hưởng đến cháu. Dù tôi nói tôi đã đặt vé máy bay rồi, đi rất nhanh nên không sợ bé mệt, bà vẫn không cho. 

Bà còn nói mạnh miệng nếu tôi ôm con đi thì đi luôn, đừng bước chân về nhà chồng. Chồng tôi ban đầu cũng đòi về, nhưng khi thấy mẹ chồng tôi làm căng thì anh sợ và quay sang khuyên tôi ở nhà. Còn anh sẽ đi chuyển một ít tiền về cho mẹ tôi trả tiền viện phí cho bố. Tôi nghe mà vừa tức chồng vừa giận mình.

mẹ chồng

 Vì quyết định nông nổi mà tôi trở thành người con bất hiếu, chẳng kịp nhìn mặt bố lần cuối. (Ảnh minh họa)

Cho đến khi mẹ ruột tôi gọi điện hối thúc về vì sợ bố không qua khỏi, tôi mới đủ can đảm ôm con bỏ trốn khỏi nhà chồng. Sáng đó, tôi nói dối chở con đi siêu thị mua ít quần áo rồi tôi bắt xe về Khánh Hòa ngay trong buổi sáng. Khi đi, mẹ con tôi chỉ có đúng một bộ quần áo mặc trên người vì sợ mẹ chồng nghi ngờ. Tôi cũng tắt điện thoại để tránh bị chồng gọi điện bắt về.

Vậy mà, khi tôi về đến nhà vẫn không kịp gặp mặt bố lần cuối. Thấy mẹ và anh trai khóc vật vã bên giường của bố, tôi có cảm giác đất dưới chân đang sụp đổ. Mẹ thấy tôi và con về thì bước thấp bước cao ra dắt tôi vào. 

Quỳ bên cạnh bố, tôi khóc như chưa từng được khóc. Cuối cùng, vì quyết định nông nổi mà tôi trở thành người con bất hiếu, chẳng kịp nhìn mặt bố lần cuối. 

Hiện tôi ở nhà mẹ đẻ đã được 2 tháng. Chồng tôi cũng chỉ điện đúng một lần bảo tôi quay về gấp trước khi mẹ đổi ý. Khi đó, bố tôi vừa chôn cất xong. Tôi hận chồng, bố vợ chết, anh cũng chẳng về chịu tang. Giờ tôi muốn đệ đơn li hôn nhưng giấy tờ lại nằm hết ở quê chồng. Tôi phải làm sao để cắt đứt với chồng bây giờ mọi người?