Tôi kết hôn năm 25 tuổi. Hai vợ chồng tôi rất thương yêu và bảo ban nhau làm ăn. Sau khi kết hôn, vợ chồng tôi đã tự xây được một căn nhà 3 tầng khang trang khiến ai nhìn vào cũng ngưỡng mộ. Nhưng lấy nhau đã mấy năm mà vợ chồng tôi vẫn chưa có con.
Đi khám bác sĩ kết luận tôi không có tinh trùng nên không có khả năng có con. Chạy chữa thuốc thang mà vẫn không khả quan. Hi vọng của vợ chồng tôi dập tắt khi 3 lần thụ tinh đều thất bại.
Vợ tôi từ ngày thụ tinh ống nghiệm thất bại thì thay đổi nhiều lắm. Thường xuyên đi thâu đêm suốt sáng, tôi có hỏi thì bảo chán nên đi chơi. Tôi muốn ngăn cũng chẳng có lý gì mà ngăn. Cả tháng hai vợ chồng có khi gặp nhau được mấy lần, nói chuyện với nhau cũng chỉ vài câu là cãi nhau.
Cô ấy rời phiên tòa với vẻ mặt rất nhẹ nhõm vui mừng, còn tôi chỉ biết ngồi dõi theo bước chân của cô ấy. (Ảnh minh họa)
Tôi biết cuộc hôn nhân của tôi cũng sẽ tan vỡ nhưng tôi không ngờ nó lại đến nhanh như thế. Ngày tôi cầm bút kí vào tờ giấy ly hôn cũng là ngày tôi thấy vợ tay trong tay với người đàn ông khác và báo đã có thai, cô ấy muốn làm mẹ.
Tim tôi đau lắm, cô ấy rời phiên tòa với vẻ mặt rất nhẹ nhõm vui mừng, còn tôi chỉ biết ngồi dõi theo bước chân của cô ấy. Nhưng tôi không trách cô ấy mà mừng cho cô ấy vì cuối cùng cũng được thỏa mong ước bấy lâu. Đêm đêm nằm một mình trong căn phòng trống vắng mà tôi không thể ngủ yên, cảm thấy cay đắng tột cùng.
Cùng lúc đó, tôi bị buộc thôi việc vì làm hỏng một hợp đồng quan trọng. Cũng chỉ vì lo nghĩ chuyện gia đình quá nên tôi lơ đãng công việc. Tôi xin việc ở một số nơi khác nhưng đều không được. Thất nghiệp nên tôi phải tiêu đến số tiền tiết kiệm, tiền cũng cạn dần mà việc thì chưa có.
Mấy tháng sau, lại một chuyện khác xảy ra. Vợ cũ của tôi bán nhà khiến tôi không có chỗ ở. Ngày ấy mua đất làm nhà, vì tin tưởng cô ấy nên tôi đã để cho cô ấy đứng sở hữu mảnh đất này. Tiền không có, nhà không có tôi đành về nhà mẹ. Nhưng ở cũng không yên. Cô em dâu suốt ngày bóng gió đòi đuổi đi vì sợ tôi cướp phần. Tôi không tức giận cũng không nói câu gì mà đứng dậy đọn đồ ra khỏi nhà mặc lời ngăn của mẹ.
Một kẻ đã vô sinh giờ lại sắp mù nữa thì cuộc sống còn ý nghĩa gì. (Ảnh minh họa)
Lang thang ngoài công viên thì gặp thằng bạn cũ đang sửa xe máy dạo. Nghe tôi kể hoàn cảnh nó đã mời tôi về nhà ở tạm. Ngôi nhà nhỏ hẹp, đồ đạc chẳng có gì nhưng tôi thấy ấm cúng vô cùng, dù nghèo nhưng vợ chồng nó rất yêu thương nhau. Sáng theo chân nó khắp nơi rong ruổi, chiều về ăn cơm vợ nó nấu, tôi thấy cuộc sống bình yên tĩnh tại. Được nó động viên nhiều, tôi lại tiếp tục tìm việc. Cuối cùng cũng được nhận vào làm trợ lý cho một trưởng phòng của một công ty nội thất.
Từ lâu rồi mắt tôi đã kém, nhưng gần đây ngay vật ở gần tôi cũng mờ nhoẹt. Tôi chủ quan nghĩ chẳng sao nên không đi khám, nhưng không ngờ càng ngày càng nặng. Đến khi một bên mắt của tôi không nhìn thấy gì nữa, tôi mới tá hỏa nhờ bạn thân đưa đi khám.
Khi nghe bác sĩ kết luận, tôi ngã vật ra ghế. Bác sĩ nói tôi bị nhược thị, mắt bên trái của tôi đã mù hẳn, mắt phải thì cũng đang yếu dần đi.
Tôi đứng ở đó mà tai cứ ù ù đi không thể nhớ nổi lời bác sĩ. Một kẻ đã vô sinh giờ lại sắp mù nữa thì cuộc sống còn ý nghĩa gì. Tôi chán nản quá, chỉ muốn kết thúc cuộc đời cho đỡ khổ những người thân. Giờ tôi lấy động lực nào để sống tiếp đây?