Bố mẹ tôi ly hôn khi tôi còn bé. Đã hơn 20 năm trôi qua, bố chưa hề đến thăm tôi một lần. Lâu lâu có người bên nội đến thăm, kể rằng ông ấy lấy vợ giàu có, cuộc sống sung sướng lắm. Hồi còn nhỏ, tôi còn buồn bã, trách bố sao không đến thăm mình. Lớn hơn, tôi dần chuyển nỗi buồn thành nỗi hận thù. Tôi hận mình có bố mà cũng như không? Nhìn bạn bè có bố đưa đón, mua cho hộp cơm, cây kem trước cổng trường; còn mình chỉ lủi thủi. Mẹ cũng vì không quên được nỗi đau mà ông gây ra nên không dám đi bước nữa. 2 mẹ con tôi nương tựa vào nhau mà sống cho qua ngày, vậy cũng xem như đủ hạnh phúc và bình yên.

Chủ nhật vừa rồi là ngày cưới của tôi. Trong thiệp mời, tôi không ghi tên bố mà chỉ ghi tên mẹ. Người thay thế vị trí bố tôi trong đám cưới là cậu ruột. Có người hỏi tôi có báo cho bố biết không? Tôi lắc đầu. Bao nhiêu năm nay, tôi đã xem như mình không có một người bố vô tâm, lạnh lùng như ông ấy rồi. Ngay cả mặt mũi của ông ấy, tôi còn chẳng nhớ nữa là...

Lúc làm lễ cưới, một người họ hàng đem đến cho tôi một hộp quà mừng cưới rất đẹp. Bác ấy nói của bố tôi gửi. Ông ấy ghé đến sảnh khách sạn, đưa hộp quà cho bác ấy rồi lên xe ô tô đi mất. Bác ấy có kêu ông vào mà ông nhất định không bước vô.

Nhận món quà cưới có giá trị lớn từ bố nhưng tôi uất hận ông đến mức muốn đem trả lại hết - Ảnh 1.

Ảnh minh họa

Tôi mở hộp quà, thấy bên trong là bộ trang sức bằng kim cương, vẫn còn giấy chứng nhận và giấy tờ liên quan, còn cả giá tiền như kiểu mới mua xong. Bộ trang sức có giá đến 320 triệu đồng. Mẹ bảo tôi đeo vào, coi như quà kỉ niệm của bố nhưng tôi không còn tâm trạng nào nữa. Ngay lúc đó, tôi chỉ muốn đem bộ trang sức ấy trả cho ông ấy. Tôi không xin xỏ của ông ấy, tôi lại càng không muốn nhận bất cứ thứ gì của ông ấy. Mẹ lại khuyên tôi nên đeo một lần, coi như trọn tình nghĩa cha con.

Vì bộ trang sức đắt tiền kia mà lễ cưới của tôi không còn trọn vẹn nữa. Tôi cũng không thể vui vẻ nổi khi đeo trên mình món quà của người cha vô trách nhiệm, ngay cả lễ cưới của con gái cũng không đến tham dự. Giờ tôi vẫn đang cất giữ bộ trang sức và muốn đem đến nhà trả cho ông ấy. Chồng và mọi người lại bảo tôi cứ giữ lấy, dù sao cũng là đồ đắt tiền, nếu không muốn dùng thì bán đi để lấy tiền làm việc khác. Theo mọi người, tôi nên trả hay đem bán đi cho xong.