Đến giờ phút này cơn buồn nôn vẫn nhao lên tận cổ họng khi tôi nhớ lại bát canh bầy nhầy mùi tanh ấy. Vì bát canh đó mà mẹ chồng giận tôi cả tuần nay, khiến chồng tôi phải thuê một bà vú tới vừa nấu cơm vừa trông con phụ tôi ban ngày.
Vợ chồng tôi cưới nhau cách đây nửa năm, lỡ "ăn kem trước cổng" nên bố mẹ tôi miễn cưỡng chấp nhận, chứ thực tâm ông bà không muốn tôi phải đi lấy chồng xa. Nhà nội cách nhà đẻ 50km thôi mà lúc nào mẹ tôi cũng thở vắn than dài, suốt ngày kêu tôi không ưng anh hàng xóm để mẹ được vui vầy cùng con cháu ở gần.
Gần ngày đẻ thì tôi bảo với chồng cho về ngoại để ông bà chăm cữ, hết tháng đón tôi về, nhưng chồng giãy nảy lên không chịu. Lấy lý do xa xôi không an toàn cho bụng bầu, cả chồng lẫn mẹ chồng hợp lực nhảy vào bắt tôi đẻ ở bệnh viện gần nhà nội. Bố mẹ gọi điện khuyên tôi chừng nào đầy tháng thì ôm cháu về với ông bà ngoại cũng được, không nhất thiết phải làm căng.
Tôi nghe lời ở lại, đến hôm vỡ ối may là buổi trưa nên cả nhà có mặt đầy đủ, đang ăn cơm thì cuống cuồng xách đồ vào viện, đêm hôm đó con gái tôi chào đời khỏe mạnh trong tiếng cười vui hạnh phúc của gia đình 2 bên. Chờ đến lúc nhìn thấy mẹ con tôi ôm nhau ngủ, ông bà ngoại mới chịu đi về.
Cuộc vượt cạn diễn ra suôn sẻ nên mẹ con tôi được xuất viện ngay. Mẹ chồng nhanh nhẹn bảo về trước để nấu cơm cữ cho tôi ăn, tôi nghĩ đến những đứa bạn hay tâm sự bảo đẻ xong không có ai chăm mà bỗng thấy số mình sung sướng hơn hẳn. Chồng thuê taxi đưa đón cẩn thận, bố chồng thì toàn tranh bế cháu cưng nựng cho con dâu được nghỉ ngơi, tôi chẳng phải làm gì cả.
Tôi sinh thường nên cũng cố gắng tập đi lại sớm cho nhanh khỏe, nhưng anh xã cứ bắt nằm trên giường cho con bú. Được một lúc thì 2 mẹ con ôm nhau ngủ thiếp đi, đến bữa trưa mẹ chồng vào gọi dậy ăn cơm. Bà bê mâm từ dưới bếp lên tận phòng, chồng tôi kê thêm cái bàn nhỏ cho vợ tiện sinh hoạt ở cữ. Tôi đi rửa mặt mũi qua loa, thay bộ quần áo dính sữa chảy ra thấm ướt cả ngực. Thấy chồng ngoài phòng cứ bảo vợ ơi cơm nóng mẹ làm riêng cho vợ thơm ngon lắm, tôi mừng trong bụng vô cùng.
Ấy thế mà chỉ sau 1 phút tôi đã vỡ mộng hoàn toàn chị em ạ! Ra khỏi nhà tắm đã thấy mùi tanh tanh, tự hỏi mẹ chồng nấu cái gì, nhác thấy mâm cơm xong tôi liền lao vào nhà tắm nôn thốc nôn tháo. Là trứng vịt lộn, nhưng mà vịt lộn nấu canh rau trời ạ!
Anh xã thấy tôi nôn ọe thì hoảng quá chạy vào xem, rối rít hỏi xem vợ bị sao. Tôi bước ra ngoài mặt mũi tái mét, bảo chồng hỏi mẹ xem bà nấu món gì kia. Mẹ chồng tất tả đi lên, cười rổn rảng giới thiệu món "đặc sản" bà được hàng xóm xui nấu cho con dâu ở cữ.
- Trứng vịt lộn tốt lắm con ạ, mẹ nghe nói ăn sẽ có nhiều sữa. Còn cái rau này hiếm lắm nhé, mẹ phải nhờ chú K. trong họ đánh xe hàng lên vùng núi mua hộ, tên bò khai hay bò tai gì ấy mẹ cũng chả nhớ. Ăn luôn đi cho nóng!
- Mẹ ơi nhưng con không ăn được đâu, người ta chỉ luộc vịt lộn ăn với rau răm hoặc ngải cứu gừng băm chứ ai lại nấu canh rau, tanh lắm. Con ngửi mùi không chịu được!
- Ơ cái con bé này. Bổ dưỡng thì mẹ mới nấu cho mày, bác T. hàng xóm già rồi nhiều kinh nghiệm bác ấy mách cho, tanh cũng cố mà ăn chứ sao lại chê thế?
- Không phải con chê mẹ ơi, nhưng làm gì có sách vở nào bảo nấu trứng vịt lộn như này, con thật sự không nuốt được. Có sườn với cơm thì con ăn.
- Mày chê mẹ nhà quê cổ hủ đúng không? Mẹ đẻ 3 thằng con trai cách đây 30 năm nuôi đủ thứ rau cỏ ăn vẫn tốt, bát canh tử tế thế mà còn chê. Ý mày là nhìn giống cám lợn à? Thế thôi để mẹ đổ đi.
Bà nói một mạch xong vùng vằng cầm bát canh lên đồ cả ra sàn nhà, 2 vợ chồng không kịp ú ớ gì thì mẹ chồng đã đóng cửa sầm một cái làm con tôi giật mình khóc ré lên. Chồng tôi bối rối không biết nói gì, lát sau mới dỗ dành tôi bảo vợ cứ nghỉ ngơi thoải mái, đừng nghĩ ngợi gì kẻo ảnh hưởng đến việc chăm con.
Tôi nói thế có gì sai hả các mẹ, đã có ai nấu món quái dị như trứng vịt lộn với rau bò khai chưa? Lại còn không có tí hành tỏi hay gia vị nào, nguyên bát canh suông nhìn chán hết sức, đã thế trứng còn nát be bét ra, cứ nghĩ lại hình ảnh món canh ghê rợn ấy là tôi lại lên cơn buồn ọe. Chỉ 1 bữa duy nhất ấy xong từ đó đến giờ 1 tuần rồi mẹ chồng tôi không đoái hoài gì nữa, ngày nào cũng lẳng lặng lên phòng bế cháu một lúc rồi xuống, tôi hỏi gì bà cũng mặt lạnh tanh.
Mệt thật đấy, có ai rơi vào cảnh éo le như tôi không?!?