Em gái, ngày em sinh ra đời, chị đã được 7 tuổi, anh Hai 11 tuổi. Mẹ bảo mẹ không muốn sinh em nữa vì gia đình ta có giàu có gì đâu. Mẹ sợ không lo được cho chị em ta. Nhưng rồi em lại đến với gia đình một cách đầy bất ngờ. Và càng đau lòng hơn khi em không được bình thường như bao nhiêu người khác. Nếu ngày ấy có siêu âm như bây giờ, biết đâu em gái chị đã không có cơ hội chào đời. Âu cũng là cái may em nhỉ?

Chị, một đứa con gái mới lớn đã khóc theo mẹ khi nhìn em. Đôi bàn tay em bị dị tật, đôi chân em cũng không lành lặn. Chỉ có khuôn mặt em là xinh xắn như thiên thần. Sau đó, chị vừa học vừa chăm em để bố mẹ đi làm.

Em ngoan lắm. Vì em không đi được nên cứ nằm một chỗ mà tự chơi. Nhà có con nít nhưng có bao giờ người ta nghe thấy tiếng em khóc đâu. Bố mẹ vì thế càng thương em hơn. Mẹ cứ bảo chị phải biết chăm em cho tốt, em không được lành lặn như chị nên chị phải biết hi sinh vì em.

Ngày đem sính lễ trả lại nhà trai, chị đã khóc suốt quãng đường đi, nhưng chị không hối hận - Ảnh 1.

Chị đã khóc khi nghe câu hỏi của em. (Ảnh minh họa)

Em càng lớn càng xinh. Khuôn mặt trái xoan nhỏ nhắn, đôi môi hồng hào chúm chím và giọng nói trong trẻo đáng yêu. Nếu như em có thể đi được thì chắc chắn em sẽ là một cô bé xinh đẹp nhất nhà.

Đôi tay em bị dị tật nhưng em vẫn không bỏ cuộc. Em nhờ chị chỉ em học, em cố cầm cây bút viết nghệch ngoạc trên giấy với đôi tay ngón mất ngón cong. Em đọc những câu chuyện cổ tích một cách say sưa trong những quyển truyện chị mượn về. Cuộc sống của em chỉ quẩn quanh với bốn bức tường trong nhà.

Ngày em dậy thì, em hoảng sợ khi thấy cơ thể đổi khác. Chị là người giúp em những lần đầu tiên ngượng ngùng. Nhưng sau đó, vẫn đôi bàn tay ấy, em tự làm tất cả dù rất khó khăn. Nhiều lúc chị còn nghe tiếng em khóc. Em gái, em chị thiệt thòi nhiều quá. Tiếng khóc của em khiến chị đau lòng biết bao.

Ngày anh Hai cưới vợ, em ngồi trên ghế, lặng im đưa mắt nhìn xung quanh. Chị đã trang điểm cho em. Nhìn em thật xinh đẹp trong bộ váy hoa dịu dàng. Rồi em hỏi chị một câu: “Sau này chị có bỏ Út đi lấy chồng như anh Hai không?”. Nước mắt chị chảy dài khi nghe câu hỏi ấy của cô em gái chị thương hết lòng. Chị hiểu, em đang sợ hãi điều gì.

Ngày đem sính lễ trả lại nhà trai, chị đã khóc suốt quãng đường đi, nhưng chị không hối hận - Ảnh 2.

Chị chấp nhận nỗi đau chỉ cần có em. (Ảnh minh họa)

Mấy hôm nay, em cứ thấy chị là lại khóc. Chị an ủi, em càng khóc. Em cầm tay chị mà khóc nấc lên. Em xin lỗi chị, năn nỉ chị. Thậm chí em còn gọi điện cho anh – người đáng lẽ sẽ là chồng chị vào cuối năm nay. Em nói anh hay quay lại bên chị, hãy cưới chị như dự định.

Nhưng em biết không, dù em làm thế nào, chị cũng đã quyết định rồi. Chị hủy hôn cũng vì em. Ngày chị đem đồ hôn lễ đến trả nhà trai, chị đã khóc suốt dọc đường đến và đi. Chị đau lắm chứ. Nhưng em à, nỗi đau nào chị cũng có thể vượt qua được, chỉ cần có em thôi.

Gia đình anh không chấp nhận cho chị dẫn em về ở. Họ nói em là gánh nặng. Làm sao chị có thể chấp nhận được điều đó. Dù anh chị vẫn còn yêu nhau, yêu lắm nhưng chị không chấp nhận việc họ nói em như thế. Đi đâu chị cũng sẽ dẫn em theo cùng, không có em chị thà chấp nhận không lấy chồng.

Em gái, em đã chịu đủ thiệt thòi rồi nên hãy để chị bảo vệ em!

Nếu bạn có tâm sự thầm kín muốn được chia sẻ, vui lòng gửi bài viết về địa chỉ: [email protected]. Thư của bạn sẽ được phản hồi trong 24 giờ.