Vợ chồng mình lấy nhau khi cả hai đều bước qua ngưỡng 30 tuổi. Không phải yêu nhau mặn nồng mà chỉ thông qua mai mối thấy hợp nhau nên đã tiến tới kết hôn sau 5 tháng quen nhau. Nhưng những ngày dọn về ở chung mình nhận thấy đã không chọn nhầm người. Anh là một người đàn ông chu toàn và nhường nhịn vợ, mọi việc trong gia đình anh đều cố gắng làm hết để cho mình được nghỉ ngơi.
Sau 2 tháng thì mình có em bé, gia đình hai bên thầm mừng cho vợ chồng mình hơn nữa khi biết thai là bé trai. Mình được chồng cưng nựng không cho động tay chân vào việc gì. Nhưng chuyện không vui ập đến, thai được 5 tháng thì mình bị bục nước ối và bắt buộc phải sinh non. Con nằm bất động trên tay mình mà lòng vợ chồng mình đau thắt.
Mình buồn một nhưng nhìn ánh mắt thẫn thờ và những giọt nước mắt của chồng khi hạ huyệt con khiến cho mình đau lòng gấp mười. Mình biết chồng đã nén lại nỗi đau để động viên mình. Anh chăm sóc mình chu đáo để mình được kiêng khem kĩ như một người vừa sinh xong, 2 tháng sau khi mình hồi phục, anh cho mình đi du lịch để cho mình khuây khỏa.
Những ngày dọn về ở chung mình nhận thấy đã không chọn nhầm người. (Ảnh minh họa)
Rồi một năm nữa trôi qua, hạnh phúc lại đến. Mình có thai lần hai, lần này là một bé gái. Mình càng giữ gìn, nghe theo lời của bác sĩ đến tháng thứ 4 mình gần như nằm một chỗ vì sợ thai sẽ quen dạ mà bỏ mình. Nhưng ông trời vẫn cứ thích trêu ngươi, đến tháng thứ 5 mình lại bị đau bụng, lại vỡ ối và sinh non. Lần này thì anh đã không kìm được lòng nữa mà đã khóc gào lên khi nhìn con nằm tím tái trên tay mẹ chồng mình.
Nằm trong phòng nhìn những mẹ khác ôm con, cưng nựng con mà mình không không kìm được lòng, ai cũng nhìn mình với ánh mắt ái ngại. Mình đã xin bác sĩ cho ra viện sau 3 hôm vì không đủ dũng cảm để chứng kiến cảnh hạnh phúc của những người mẹ bên thiên thần của mình.
Một năm sau khi cơ thể đã hồi phục hoàn toàn thì vợ chồng mình tìm đến khoa hiếm muộn của bệnh viện phụ sản. Và cũng chính từ đây vợ chồng mình bắt đầu hành trình tìm con bằng các phương pháp khoa học khác. Rất đau, rất sợ nhưng cứ nghĩ đến sự mong con của chồng, niềm vui có cháu nội của bố mẹ chồng…mà mình tự nhủ sẽ phải dũng cảm và cố gắng.
Nhưng điều trị tốn kém gần 300 triệu rồi mà hạnh phúc vẫn chẳng đến với vợ chồng mình.
3 năm lại trôi qua, cứ ai mách ở đâu thuốc sinh được con dù xa đến mấy, vợ chồng mình cũng lặn lội tìm đến. Bao nhiều tiền cũng như công sức và sự chờ mong nhưng vẫn thất vọng.
Không có con nên tình cảm vợ chồng mình cũng nhạt dần. Số lần ngủ chung chỉ đếm trên ngón tay. Mấy tuần đầu không có chồng, mình khó ngủ kinh khủng nhưng lâu dần cũng quen. Số lần chồng vắng nhà cũng tăng dần lên theo thời gian, những lúc về nhà thì đều trong tình trạng say xỉn. Mình có nói thì chồng hằn học và trách mình là "cây độc nên không có trái".
Nghe tin mà mình mừng cho anh nhưng lại thấy thương cho phận mình. (Ảnh minh họa)
Nhiều lần anh yêu cầu mình giải thoát cho anh vì anh đã quá nhiều tuổi và việc có con là bắt buộc. Bao nhiêu lời thúc giục của mọi người trong gia đình anh trút tất cả lên đầu mình. Mình nhận ra cũng đến lúc mình cần giải thoát cho anh, để anh đi tìm người phụ nữ có thể sinh con để nối dõi cho dòng họ. Mình dọn ra khỏi nhà sau một đêm chồng không về nhà.
Nhiều lần đi qua ngôi nhà vợ chồng mình sinh sống, mình lại đứng chôn chân ở đó rất lâu. Nhớ lại những giây phút và kỉ niệm của mình và chồng trong căn nhà đó. Nhưng rồi lại lau vội nước mắt và đi thật nhanh vì sợ anh sẽ xuất hiện.
Sau 5 tháng ly thân thì vợ chồng mình chính thức gặp nhau ở tòa để ly hôn. Sau mấy tháng không gặp nhau mình nhớ anh đến da diết, nhìn chồng mà mình chỉ muốn lao đến ôm anh. Nhưng xong thủ tục ly hôn đi ra, anh lại nói với mình rằng anh sắp kết hôn, cô gái kia đã có bầu được 2 tháng, anh không muốn cô ấy phải chờ đợi thêm nữa.
Nghe tin mà mình mừng cho anh nhưng lại thấy đau vô hạn. Đau và thương cho phận mình. Và cũng chính từ lúc này, hai chúng mình đã không còn thuộc về thế giới của nhau nữa. Mình đau đớn quá!