Chị dâu tôi rất đẹp. Lần đầu gặp tôi cũng choáng váng trước vẻ đẹp mĩ miều, gợi cảm của chị. Đã thế chị còn biết cách ăn mặc nên càng lộng lẫy hơn. Không những đẹp, chị còn là thạc sĩ Kinh tế và đang làm phó giám đốc của một công ty nước ngoài. Phải nói là tôi rất ngưỡng mộ chị.
Thế nhưng ngày cưới, chị mặc một cái váy cưới không thể gợi cảm hơn. Đến mức khi chị cúi xuống, tôi có cảm giác ngực chị sắp rơi khỏi áo. Bộ váy thứ hai là kiểu xuyên thấu, mặc như không mặc, chị chỉ che những phần nhạy cảm. Quan khách xì xào bàn tán. Bố mẹ tôi cũng mất mặt lắm. Hỏi anh tôi thì anh tôi nói chị quyết định chứ không nghe anh góp ý. Nhiêu đó thôi cũng đủ thấy chị dâu đã nắm hồn nắm vía anh tôi rồi.
Về làm dâu mà chị cứ như bà hoàng bà chúa. Hàng ngày chị dậy sớm trang điểm, váy áo rực rỡ rồi đi làm chứ chẳng biết chào bố mẹ tôi một tiếng. Ngày nào được nghỉ thì chị ngủ tới 9 giờ sáng mới dậy. Ngủ dậy rồi là chị diện váy áo kêu chồng chở đi cà phê, ăn uống tới tối mới về. Hiếm hoi lắm mới có một hôm chị ăn cơm ở nhà. Mà ăn xong chị cũng đi thẳng lên coi tivi chứ không bao giờ rửa được cái bát.
Ngày nào được nghỉ thì chị ngủ tới 9 giờ sáng mới dậy. (Ảnh minh họa)
Thậm chí đến phòng ngủ của anh chị cũng do mẹ hoặc tôi dọn. Có hôm tôi còn nhắm mắt nhắm mũi lôi trong gầm giường anh chị mấy "chiến lợi phẩm" của đêm hôm trước. Quần áo bẩn và sạch cứ trộn lẫn vào nhau chẳng biết cái nào để đem giặt. Có khi tôi phải đem hết một đống bỏ vào máy chứ không phân biệt nổi. Chẳng hiểu chị ra ngoài đẹp đẽ vậy mà sao ở nhà bẩn thế không biết. Bố mẹ tôi chán đến mức chỉ cần ai nhắc đến chữ “dâu” thôi là ông bà lắc đầu nhún vai.
Tết nhất đến nơi mà chị dâu tôi vẫn không thay đổi gì cả. Dù đã nghỉ Tết nhưng chị suốt ngày diện đồ đẹp rồi đi chơi. Anh tôi nhắc chị ở nhà phụ mẹ tôi dọn nhà, chị ngúng ngẩy: “Còn cái L (tên tôi) chi. Làm cả năm phải để em nghỉ ngơi nữa chứ!”.
28 Tết, mẹ tôi nhờ chị chở đi chợ mua hoa về chưng bàn thờ ông bà. Chị không những không đi mà còn tỏ vẻ khó chịu. Chị nói mua hoa thì kêu anh tôi hoặc kêu ba tôi chở đi chứ chị mặc váy sao chở hoa được. Bố tôi nghe được giận lắm nên tự chở mẹ tôi đi.
Mùng một Tết, trong bữa cơm gia đình đầu năm, mẹ tôi ngỏ ý muốn sang năm anh chị sinh cháu cho ông bà. Mẹ tôi nói chị cứ sinh, phần chăm cứ để ông bà lo liệu. Thế mà chị buông đũa nói thẳng: “Con không muốn sinh con. Sinh xong thì bụng dạ chảy xệ cả ra, người xấu xí. Vả lại con muốn lo cho công việc một thời gian nữa đã. Ông bà muốn có cháu bế thì cứ ra mấy trại trẻ mồ côi xin là được ấy mà. Sao phải bắt con sinh con nhỉ?”.
Tết nhất đến nơi mà chị dâu tôi vẫn không thay đổi gì cả. (Ảnh minh họa)
Bố tôi giận dữ đập bàn mắng chị hỗn hào, chưa bao giờ làm tròn được phận dâu con trong nhà, giờ đến chuyện sinh cháu đích tôn cũng không muốn thì cút khỏi nhà. Chị cũng chẳng vừa. Chị đứng dậy hất hàm hỏi: “Bố muốn đuổi con à?”
Bố mẹ tôi tức tái mặt. Anh tôi hình như dồn nén lâu ngày nên cũng mắng chị. Không ngờ chị cãi lại. Anh lên lầu ôm váy áo chị vứt ra sân. Chị ra sân, đứng khóc gào cho mấy người đi đường nhìn vào. Mùng một Tết mà nhà tôi bị chị biến thành đám hát.
Giờ thì chị đã về nhà chị ở. Bố mẹ chị muối mặt qua xin lỗi nhưng bố mẹ tôi không chịu nữa. Nhìn anh tôi mấy ngày nay uống bia như uống nước, lúc nào cũng buồn bã mà tôi xót quá. Tôi có nên khuyên bố mẹ cho chị một cơ hội nữa không?
Nếu bạn có tâm sự thầm kín muốn được chia sẻ, vui lòng gửi bài viết về địa chỉ: [email protected]. Thư của bạn sẽ được phản hồi trong 24 giờ.