Khi quyết định đặt bộ trang sức trị giá hơn 1 tỷ đồng, tim tôi dường như đã hóa đá. Bên nhau từ thời nghèo khó, trải qua biết bao cay đắng, khổ cực, cuối cùng tưởng như có thể hưởng quả ngọt thì mái ấm của tôi cũng tan vỡ. Người đời nói: "Sang đổi bạn, giàu đổi vợ" chẳng sai. Chồng tôi, người đàn ông đã từng thề hẹn sẽ yêu thương, chăm sóc tôi cả đời, cuối cùng cũng phản bội tôi.
Tôi và anh ở bên nhau 15 năm. Từ khi cả hai mới gặp nhau ở thành phố với hai bàn tay trắng, chỉ là nhân viên chạy bàn nhà hàng. Đồng cảnh ngộ, chúng tôi chia sẻ tâm sự, chia sẻ từng bữa cơm đạm bạc, chia sẻ cái bánh mì rồi yêu nhau lúc nào chẳng hay. Cứ bình yên đi cạnh nhau hơn 2 năm tiếp theo, chúng tôi quyết định tổ chức đám cưới.
Nói là đám cưới nhưng thật ra chỉ là bữa cơm đãi dòng họ hai bên vì cả hai gia đình đều quá nghèo. Sau khi cưới, chúng tôi lại lên thành phố, động viên nhau, cùng chui rúc trong căn phòng trọ nóng bức về mùa hè, lạnh cóng vào mùa đông. Chúng tôi khởi nghiệp bằng gánh bánh mì ở đầu đường phố khi tôi mang bầu, không thể tiếp tục làm công nhân được nữa.
Đó là những đêm cả hai ngồi đếm những đồng tiền lẻ, vuốt ve chúng tựa như báu vật. Sau đó, tôi lại mở bán thêm nước uống ở khu công nghiệp. Từ những đồng tiền lẻ ấy, chồng tôi đi học cơ khí rồi thuê mặt bằng mở xưởng làm việc riêng.
Cuộc sống của chúng tôi khá giả hơn. Tôi bán nhiều thứ, từ nước uống đến thức ăn sáng, ăn tối, trái cây. Cái gì làm được, tôi đều làm. Tôi làm mà chẳng nghĩ gì cho bản thân. Tôi có thể mua bộ vest đắt tiền cho chồng để anh đi kí kết hợp đồng với các chủ thầu xây dựng nhưng lại chẳng dám mua cho mình một bộ váy mới. Tôi nhàu nhĩ theo thời gian, già đi theo thời gian. Còn chồng lại phong độ, trẻ trung hẳn ra.
Rồi anh lập công ty riêng. Tôi lại hùn hết vốn liếng vào công ty anh. Thật may vì mọi thứ đi đúng quỹ đạo. Chúng tôi đã có thể gọi những món ăn đắt tiền khi vào nhà hàng, đã có thể xây một căn biệt thự rộng lớn, cho con học trường quốc tế. Tôi cũng không cần đứng bán nữa mà thuê người bán hàng, chỉ chạy ra chạy vào xem xét mà thôi.
Nhưng lúc tưởng như có thể hưởng quả ngọt, có thể hạnh phúc bên nhau mãi mãi thì chồng tôi dẫn cô ta về. Một cô gái xinh đẹp, nước da trắng bóc, ăn mặc đồ hiệu từ đầu đến chân. Cô ta nhìn tôi bằng ánh mắt của kẻ chiến thắng. Tôi chênh vênh, chao đảo, gục ngã. Nhưng sự tự tôn không cho phép tôi quỵ lụy. Chúng tôi kí tên vào đơn ly hôn trong bình yên.
Tôi nhìn mình trong gương. Già dặn. Ăn mặc cũ rích. Nhìn rồi phì cười trong cay đắng. Tôi còn chán chính tôi, huống chi là chồng.
Ngày ra tòa, tôi bước đi trong ánh mắt kinh ngạc tột độ của chồng mình. Tôi đeo bộ trang sức hơn 1 tỷ đồng, bước xuống từ chiếc ô tô sang trọng và ăn mặc đồ hiệu từ đầu đến chân. Tôi cũng đi spa, dưỡng da, chỉn chu nhan sắc. Tôi muốn chồng phải nhớ rằng, tôi đã từng rực rỡ như thế, xinh đẹp như thế. Vì ai mà tôi trở nên già dặn, luộm thuộm? Chẳng phải vì anh ta sao?
Rời tòa, chồng cũ chạy theo, nắm lấy tay tôi nhưng tôi gạt ra. Tôi không còn cần anh ta nữa. Tôi chỉ tiếc 15 năm qua, tiếc những ngày tháng đong đầy kỉ niệm. Từ ngày mai, tôi sẽ bước đi một mình bên cạnh 2 con. Tôi sẽ thật mạnh mẽ. Nhưng tại sao trong sâu thẳm, tôi vẫn thấy chông chênh, lạc lõng thế này?