Anh chị ly hôn không phải vì người thứ ba. Chỉ là cuộc sống chung quá mệt mỏi, khi đôi bên chẳng thể dung hòa. Anh chị không phải những người có cái tôi quá cao, dù đã nhiều lần cố gắng hòa hợp, nhưng vô ích. Cả hai đã từng nghĩ sẽ vì con mà sống chung. Nhưng đường đời còn dài đằng đẵng, có thể chịu đựng nhau tới bao giờ? Hơn nữa, con cái chứng kiến cảnh bố mẹ mâu thuẫn, lạnh nhạt với nhau cũng chẳng hay ho gì, nhất là sau này con lớn lên hiểu chuyện.

Anh chị quyết định sẽ ly hôn vào một ngày mưa gió. Buồn, nuối tiếc nhưng chẳng còn con đường nào khác. Bởi đã không thể tiếp tục được nữa, sau những chuỗi ngày dằn vặt, day dứt và suy nghĩ, cân đo đong đếm. Vì đồng thuận ly hôn và không có vấn đề gì tranh chấp, nên thủ tục ly hôn của anh chị diễn ra khá nhanh.

Ngày anh chị tới tòa nhận phán quyết, may sao đó lại là một ngày nắng. Có lẽ nắng vàng ấm áp làm người ta đỡ thương cảm hơn. Và hi vọng vào một cuộc sống mới tươi tắn hơn. Mọi chuyện diễn ra chẳng có trục trặc hay bất ngờ gì. Cầm tờ giấy phán quyết 2 người đã không còn là vợ chồng, anh chị cùng bước ra cổng tòa án.

Ngay trước cổng tòa án khi vừa nhận phán quyết ly hôn, chồng cũ đưa ra một đề nghị khiến vợ cũ sững sỡ - Ảnh 1.

Ảnh minh họa

Chị dừng lại, anh cũng dừng lại. Chị nhìn anh, anh nhìn lại, hơi mỉm cười. Chị bèn mỉm cười với anh. Ít ra trong lòng lúc này đôi bên đều nhẹ nhõm, không thù ghét, oán hận gì nhau.

"Em có bận gì không, đi cùng anh ra đây chút nhé!", anh đột nhiên lên tiếng.

Chị hơi bất ngờ. Chị cứ ngỡ giờ đã chẳng còn gì là của nhau, thì anh nên quay lưng đi thẳng mới đúng chứ. Anh rủ chị đi đâu, làm gì nhỉ? Phần vì tò mò, phần vì rảnh rỗi, chị gật đầu đi theo anh.

Ai ngờ anh chở chị ra trung tâm thương mại gần đó. Anh nói chị thích gì cứ chọn, anh sẽ mua tặng chị. Quần áo, giầy dép, túi xách hay mỹ phẩm gì đó, chị chọn bao nhiêu cũng được. Chị ngơ ngác nhìn anh, rồi bỗng bật cười. Trên đời này có ai như anh không? Ly hôn xong còn rủ vợ cũ đi mua đồ cho?

Anh cũng bật cười: "Chúng ta vẫn là bạn mà, phải không? Anh hi vọng mình luôn giữ ấn tượng đẹp về nhau, sau này là mối quan hệ hòa bình để cùng chăm sóc con. Em cứ coi như đây là quà chia tay hay gì đại loại thế cũng được. Sau này anh cũng vẫn muốn thi thoảng tặng quà cho em nữa cơ".

Chị nhoẻn cười. Được rồi, anh đã nói thế thì chị sẽ không khách khí nữa. Chị đi một lượt chọn vài món mình thích. Sau đó anh còn mời chị uống cafe, đến tối mới đưa chị về nhà. Cả buổi đi cùng nhau hôm ấy, 2 người không hề nhắc gì về những mâu thuẫn cũ, cũng không ca thán về chuyện chia ly. Anh chị nói đủ thứ chuyện không đầu không cuối, lẫn một vài dự định cho tương lai.

Trở về căn nhà không còn bóng dáng anh, lòng chị không hụt hẫng hay trống trải như người phụ nữ vừa ly hôn chồng, còn đang chống chếnh với cuộc sống mới. Chị biết, một phần cũng vì chị đã quyết định buông bỏ. Phần nữa, là vì cách ứng xử của anh ngày hôm nay. Nó khiến chị thấy nhẹ nhàng và thanh thản hơn rất nhiều. Nghĩ đến lời đề nghị của anh lúc bước ra khỏi cổng tòa án, chị bất giác lại mỉm cười.