Hôm nay Mai ngồi trước mặt Hòa và nói chuyện nghiêm túc. Anh trả lời đi: "1 là cưới 2 là bỏ". Hòa trả lời: "Em thừa biết, anh ở bên em 4 năm là vì anh yêu và muốn chung sống với em. Anh khất lần chuyện cưới xin là vì tài chính của anh chưa đủ vững. Đợi anh giàu anh sẽ cưới, được chưa. Có lẽ chỉ thêm 1 năm nữa".
Mai bảo: "Vậy anh cứ làm giàu đi. Em bỏ anh và chính thức bỏ cuộc". Hòa lại nằn nì: "Anh chẳng bao giờ muốn rời xa em. Chúng mình sống với nhau thế này chẳng giống vợ chồng rồi sao". Mai cười khẩy: "Là cách anh đến nhà em sống và ăn cơm em nấu, tay em đi chợ rồi hầu hạ phục dịch anh sao. Em ngu thế đủ rồi". Hòa lại khéo léo giãi bày rằng là vì Hòa chưa có chứ không phải Hòa keo kiệt, rằng thì là anh luôn nhớ ơn cô đã chẳng màng tiền bạc để ở bên anh, các luận điệu đủ cả mà xưa kia lúc còn ngu dại vì tình Mai luôn tin vào những lời nói rỗng tuếch đó để xây túp lều tranh 2 trái tim vàng.
Có bao nhiêu tiền Mai cũng chỉ hết cho sinh hoạt phí có 1 người đàn ông tự dưng nói yêu mà đến ở nhờ, cô cũng chẳng phải đòi chia đôi hay phần Hòa nhiều hơn gì cả. Nhưng bây giờ Mãi biết 4 năm Hòa vẫn nói giọng điệu 1 màu thế thì chẳng có gì thay đổi ở con người đó hết. Mai biết đã đến lúc phải quả quyết lên mà dứt điểm cái thứ tình yêu nửa mùa này. Ngu mãi rồi nhưng chẳng có ai bắt cô cứ ngu mãi nữa cả, đủ để tỉnh giấc mộng mình tự vẽ ra rồi.
Mai quả quyết nói rằng được rồi cho nhau thêm một thời gian nữa, nhưng ai về nhà người nấy sống, tài chính rõ ràng ra, anh cứ kiếm tiền đi, bao giờ thấy giàu thì báo em. Hòa tiu nghỉu lắm nhưng cũng chẳng biết làm thế nào được, tuy nhiên Hòa vẫn vớt vát: "Thế nhớ em anh làm thế nào?". Mai nói rằng nếu vui vẻ sẽ hẹn gặp ở cafe, chỗ nào riêng tư cũng được, nhưng không phải nhà cô. Hòa đành miễn cưỡng đồng ý. Vài lần gặp nhau sau đó Hòa bắt đầu không còn quen được mùi miễn phí nữa, cafe hay khách sạn đều có giá cả nên dần dần những cuộc gặp cũng thưa đi. Lòng Mai cũng nguội lạnh đi nhiều.
Cô biết nếu một phát ăn ngay chia tay Hòa cô không làm được, là tình yêu hay thói quen cũng không rõ nữa nhưng cô cần thêm thời gian để buông tay. Và quả với cách này Mai đã thấy lòng mình thanh thản hơn, dù không hay ít gặp mặt nhưng rồi cũng nguội lạnh dần.
Rồi vì có khoảng thời gian riêng tư cho mình, Mai quen Sang. Một người đàn ông không phải giàu có nhưng luôn tự tin vào bản thân mình và tình cảm cực rõ ràng. Sang đàn ông, ít nói nhưng có trách nhiệm với mối quan hệ, anh cũng là người tính chuyện dài lâu với Mai. Cả hai đến với nhau tự nhiên, không quá nồng nhiệt nhưng bền chắc và ấm ấp. Ở bên cạnh Sang, Mai không có những lo âu, cãi vã vì luôn nghĩ một mối quan hệ không đi tới đâu như Hòa. Thời gian không gặp nhau, tình cảm cũng nhạt đi, đôi lúc Hòa nhắn đôi ba tin nhắn hỏi han nhạt nhẽo. Có lẽ Hòa sĩ diện muốn Mai lụy tình xưa lại trở lại mà bảo "em nhớ anh quá, anh sang nhà với em nhé" mà không được, cũng chẳng muốn chi tiền để trả tình phí nên rất lâu họ chẳng gặp nhau. Nhưng dường như Hòa yên tâm, Mai vẫn còn ở đó... đợi mình.
Ấy thế mà 2 tháng sau, Hòa xuất hiện trước cửa nhà thì thấy Mai ngồi xe Sang đèo về, họ còn hôn tạm biệt nhau nữa. Khi Sang đi khuất thì Hòa ba máu sáu cơn kéo áo Mai lại: "Đồ phản bội, cô bảo xa nhau ra để cô đi cặp kè với thằng đàn ông khác đúng không? Đồ đàn bà đê tiện, 2 tháng đổi lấy 1 cuộc tình 4 năm". Hòa thậm chí còn tát Mai 1 cái. Mai cũng tát trả lại 1 cái.
Cô nghiêm giọng nói: "Thân thể tôi cha mẹ sinh ra cấm người đàn ông nào được xúc phạm. Tôi đã yêu anh 4 năm nhưng tôi biết nó kết thúc khi anh lần lữa đợi giàu mới cưới. Yêu người khác tôi mới tỉnh ngộ mình đã phí đời cho 1 người đàn ông bạc nhược, vô dụng và thiếu quả quyết. Tôi không cần đàn ông giàu, tôi cần một người đàn ông hết lòng. Nhưng mình tôi hết lòng, còn anh thì coi như nghiễm nhiên có tôi ở đó thì không được nữa đâu. Tôi phải cho mình 1 cửa chạy đi để tìm hạnh phúc. Tôi không nói chia tay vì tôi muốn xem bao giờ anh giàu, bao giờ anh cầu hôn. Nhưng đợi lâu quá, kiếp sau thì tôi không chờ được. Tạm biệt".
Mai biết nếu cô vẫn ngồi đó ôm 1 cuộc tình trong tuyệt vọng sẽ chẳng ai trao cho cô bảng vàng "tấm lòng sắt son", chỉ có cô là chết gục trong 1 cuộc tình mòn mỏi và vô nghĩa. Còn nếu ai đó nói phụ nữ đến lúc có người đàn ông khác thì cạn tình, cạn nghĩa cũng không sai, nhưng cũng chưa hẳn đúng. Cái gì cũng có nguyên do của nó.
Không phải trước đó Mai đã hết lòng đó sao nhưng thứ cô nhận lại được là cái gì, một tình yêu được gắn mác để thỏa cơn khát tình dục, một người đàn ông nhu nhược và chẳng bao giờ muốn mất 1 sợi tóc chứ đừng nói đến sự hy sinh. Vậy thì cớ gì họ phải ngập mặt trong một tình yêu vô vọng, một cuộc tình chẳng bao giờ có kết thúc bằng một cam kết trách nhiệm dài lâu.
"Chia tay cũng chỉ là 1 lời nói thôi mà, anh đâu có tử tế với tôi ngay từ đầu, sự mập mờ của chính anh bằng công danh, sự nghiệp, tài chính để biện hộ cho 1 tình yêu nhạt thếch và vụ lợi thì đâu xứng đáng được đánh đổi bằng 1 sự rõ ràng từ đầu chí cuối", Mai thầm nghĩ.