Hiếm gia đình nào như nhà của tôi. Tôi bị bố mẹ hắt hủi. Bởi trong gia đình tôi, bố mẹ chỉ thích con trai.

Nhà tôi nghèo từ ngày tôi còn rất nhỏ. Cơm ăn chẳng đủ no, mùa đông mặc quần áo vẫn còn thấy rét. Bố mẹ tôi là những người làm việc nhà nông. Mùa nào may mắn thì được lãi ít. Chẳng may có lũ lụt hay hạn hán thì xem như mất trắng cả vụ.

Vì nhà nghèo nên tôi chỉ học đến lớp 12 là phải nghỉ học. Rồi tôi lên thành phố làm việc và nuôi anh trai học đại học. Tháng nào cũng thế, tôi làm việc quần quật để cuối tháng gửi cho anh và bố mẹ. Còn mình thì chẳng giữ lại được bao nhiêu.

Nghe lời bố mẹ lấy chồng nước ngoài, giờ tôi muốn về cũng khó sống với ông bà - Ảnh 1.

Tháng nào cũng thế, tôi làm việc quần quật để cuối tháng gửi cho anh và bố mẹ. Còn mình thì chẳng giữ lại được bao nhiêu. (Ảnh minh họa)

Làm được một thời gian, tôi bị bố mẹ gọi về quê. Ông bà được người quen giới thiệu, muốn tôi đi lấy chồng nước ngoài. Thật ra bố mẹ muốn có được số tiền mà nhà trai sẽ trả nếu tôi đồng ý chứ chẳng phải mong tôi có một tấm chồng tốt. Lúc đó tôi chưa có người yêu nhưng cũng nhất quyết không đồng ý.

Cứ nghĩ đến việc phải sống ở nơi đất khách quê người là tôi lại chảy nước mắt. Vậy mà bố mẹ liên tục gây sức ép cho tôi. Ông bà nói chuyện tỉ tê, còn bảo nếu tôi khổ thì ông bà sẵn sàng sang nước ngoài đưa tôi về. Cuối cùng tôi cũng nhắm mắt đưa chân chấp nhận lấy chồng nước ngoài.

Ngày tôi về nhà chồng, chỉ có mình tôi khóc. Bố mẹ tôi còn đang mải đếm tiền và cười trong hạnh phúc vì bỗng nhiên có một khoản tiền lớn. Còn tôi phải đến một nơi xa lạ, đến ngôn ngữ họ nói gì cũng không thể dịch nổi. Nhà chồng tôi đều là những người khó tính, tôi lại nấu không hợp khẩu vị nên suốt ngày bị chồng và nói mẹ chồng chửi bới.

Nghe lời bố mẹ lấy chồng nước ngoài, giờ tôi muốn về cũng khó sống với ông bà - Ảnh 2.

Ở nơi đất khách quê người này, có ra đường tôi cũng không thể nói chuyện với ai. (Ảnh minh họa)

Ở nơi đất khách quê người này, có ra đường tôi cũng không thể nói chuyện với ai. Tôi phải ôm những tâm sự của mình vào lòng. Mỗi gần gọi điện về, bố mẹ không hỏi tôi sống thế nào. Ông bà chỉ quan tâm khi nào tôi sẽ gửi tiền về mà thôi.

Có hôm mệt mỏi quá, tôi gọi điện về nhà và nói rằng mình không thể sống với người đàn ông này được nữa. Anh ta xem tôi như một người giúp việc chứ nào có đối xử với tôi như vợ đâu. Mặc cho tôi sống cảnh khổ sở, bố mẹ tôi vẫn động viên tôi cố chịu đựng. Có lẽ ông bà sợ khi tôi ly hôn thì chồng tôi sẽ cắt viện trợ cho bố mẹ vợ 20 triệu một tháng.

Hôm nay tôi bị mẹ chồng hất cả chậu nước vào người chỉ vì chưa kịp lau nhà. Tôi thấy cuộc sống của mình khổ quá. Nếu cứ tiếp tục ở đây và sống thế này tôi sẽ sinh bệnh mất. Bố mẹ tôi thì cương quyết lắm, ông bà nói nếu tôi về sẽ từ mặt tôi, còn bảo tôi bất hiếu vì không nghe lời. Giờ tôi rối trí lắm, nửa muốn giải thoát cho mình, phần lại sợ bố mẹ. Tôi phải làm gì đây?