Vậy là kì nghỉ lễ dài mà nhiều người mong đợi cuối cùng cũng đã tới. Thế nhưng, ai mong thì mong chứ với Thùy, nghỉ dài hay ngắn cũng chẳng khác gì nhau. Bởi lẽ, có kì nghỉ lễ nào cô được rảnh rang về thăm bố mẹ đẻ đâu.

Lấy chồng xa vài trăm cây số, tiếng là giờ có tàu xe thuận tiện nhưng mỗi năm Thùy cũng chỉ về nhà bố mẹ được một, hai lần. Một phần là vì bận bịu công việc, con nhỏ. Song lí do chính là Minh – chồng Thùy luôn muốn là nghỉ lễ thì phận dâu con như Thùy phải về nhà chồng, còn nhà mẹ đẻ thì Tết về là được. 

Cũng vì chuyện này mà hầu như dịp nghỉ lễ nào hai vợ chồng cũng cãi nhau. Bố mẹ Thùy thì dù mong con, nhớ cháu vẫn luôn khuyên Thùy làm tròn bổn phận với bên chồng, có chuyện gì thì cố gắng nín nhịn một chút để nhà cửa êm ấm. Mỗi lần nghe thế Thùy lại càng ấm ức, muốn về với bố mẹ lắm mà chẳng biết làm thế nào, chỉ trách mình lúc trước bất chấp lời can ngăn của mẹ mà lấy chồng xa, không chút mảy may suy nghĩ đến những chuyện sau này…

Mang theo nỗi ấm ức về đến nhà chồng, Thùy cũng đành cố gắng nén lại mà tươi cười chào hỏi, rồi lại bận rộn với những bữa ăn "đoàn viên" của nhà chồng. Tiếng là nghỉ lễ, nhưng cũng như bao dịp lễ tết khác, Thùy hầu như chẳng có mấy thời gian dành cho bản thân. Hết nấu nướng, dọn dẹp lại cho con ăn uống, tắm rửa. Thùy không ngại những việc đấy, cũng không than thở cho bản thân mà chỉ thấy chạnh lòng. Nhìn bên nhà chồng con cái sum họp đầy đủ, nói cười tíu tít, Thùy cố nén nước mắt khi nghĩ đến bố mẹ mình lủi thủi ở nhà. Cũng là có con, có cháu, nhưng con gái – cháu ngoại của bố mẹ Thùy lại là con dâu – cháu nội của nhà người ta mất rồi!

Nghỉ lễ mẹ chồng nhất định không cho con dâu về ngoại, cô nàng đành chờ thời điểm vàng rồi dứt khoát tuyên bố - Ảnh 1.

Ảnh minh họa

Dịp lễ này bố mẹ chồng Thùy vui lắm, vì các con các cháu về đủ hết: con trai, con gái, con dâu, con rể, cháu nội, cháu ngoại… Cả nhà lúc nào cũng rộn ràng. Thôi thì Thùy cũng nghĩ đấy là chút niềm vui cho tuổi già của bố mẹ chồng nên cũng không suy tính chuyện bên nội bên ngoại nữa. Sau này điều kiện kinh tế dư dả hơn thì cô tranh thủ về thăm bố mẹ mình nhiều hơn vậy. Thế nhưng, Thùy không ngờ là mình cuối cùng chẳng sống yên ổn được với cái suy nghĩ an phận ấy.

Bữa cơm hôm đó, cả nhà chồng Thùy nâng cốc rất vui vẻ để chúc tụng cho sự sum họp. Bố chồng Thùy gật gù: "Chẳng mấy khi con cháu về được đông đủ thế này!". Mẹ chồng Thùy nhanh nhẹn tiếp lời: "Đúng đấy ông ạ! Ngày xưa tôi cứ lo lúc con Lan đi lấy chồng rồi thì lễ tết nhà mình khó mà đông đủ được. Cũng may nó lấy chồng gần, thích lúc nào là về nhà mình lúc ấy. Chứ tôi mà không gàn, để nó lấy chồng xa thì đúng như người ta nói đấy, hoài con mà gả con xa – một là mất giỗ, hai là mất con! Như con Thùy…". Hình như biết mình lỡ lời, bà cười cười giục cả nhà ăn cơm. Nhưng Thùy thì đã không thể ngăn dòng nước mắt trào ra được nữa…

Giờ thì Thùy đã đoán được chuyện lúc nãy mẹ chồng với em chồng mình thì thầm dười bếp là gì, mà khi thấy Thùy thì hai người đột nhiên im bặt. Mẹ chồng Thùy một mặt luôn viện đủ lí do để con trai mình đưa vợ con về, mặt khác lại khuyên con gái tìm cách về nhà mẹ đẻ. Cô gạt vội dòng nước mắt tuôn rơi: "Vâng, chứ như con thì thà không có còn hơn. Bố mẹ con không biết mong con nhớ cháu nên mới đồng ý gả con xa thế này. Tiện đây con cũng xin phép bố mẹ, lần sau nghỉ lễ, bố mẹ đã có con gái mình về chơi, nên con xin phép đưa cháu về bên ngoại. Bố mẹ con mong con về cũng như bố mẹ mong em Lan đấy ạ!".