Tôi năm nay 28 tuổi, mới có chồng được hơn 2 năm nay. Chồng lớn hơn tôi 2 tuổi, điển trai, cao ráo, ăn nói nhẹ nhàng. Vì có sẵn tiền nên chúng tôi cất nhà riêng ngay sau cưới và tôi chẳng phải làm dâu con gì. Một tuần tôi về nhà chồng chơi vào ngày chủ nhật. Cuộc hôn nhân của chúng tôi rất êm đềm và hạnh phúc.
Nhưng chúng tôi đợi mãi mà vẫn không có con. Cứ trễ kinh vài ngày, tôi lại hồi hộp chờ đợi tin vui. Nhưng que thử luôn hiện một vạch trong sự đau khổ, thất vọng của tôi.
Sau cả năm chờ đợi, vợ chồng tôi dắt nhau đi khám. Kết quả, chồng tôi không có tinh trùng, khả năng thụ thai là 0%. Cầm kết quả trên tay, anh ngồi thần ra, không nói gì được. Tôi phải là người an ủi, động viên anh.
Từ hôm đó, anh sống khép kín hơn. Chuyện gối chăn cũng giảm hẳn vì anh thấy tự ti. Anh nói anh bất tài vô dụng, ngay cả chuyện sinh con cũng không làm được. Thậm chí anh còn viết đơn ly hôn để giải thoát cho tôi.
Cầm kết quả trên tay, anh ngồi thần ra, không nói gì được. Tôi phải là người an ủi, động viên anh. (Ảnh minh họa)
Chúng tôi dùng dằng mãi cả năm tiếp theo. Cũng có khi anh vui vẻ, phấn chấn lại, vợ chồng tôi lại hạnh phúc. Nhưng chỉ cần nhìn thấy đứa bé nào dễ thương, anh lại buồn bã thấy rõ. Nhìn chồng như thế, tôi cũng thấy xót xa.
Hai tháng gần đây, chồng tôi đột nhiên dẫn thêm một người bạn đến ở cùng. Dù không thoải mái nhưng tôn trọng chồng, tôi không nói năng gì. Anh nói đó là người bạn thân nhất, anh tin tưởng nhất.
Qua tiếp xúc, tôi cũng thấy anh ấy rất hiền, chu đáo, dễ tính. Ba người chúng tôi sống cùng nhà không xảy ra xích mích gì. Thậm chí còn vui vẻ hơn vì có anh ấy đứng ra pha trò, gắn kết vợ chồng tôi.
Cho đến tối hôm qua cũng là sinh nhật tôi. Chúng tôi tổ chức bữa tiệc nhỏ. Vì quá vui, tôi uống nhiều và say không biết gì. Chồng dìu tôi vào phòng.
Một lúc sau, tôi cảm nhận được sự âu yếm, mơn trớn. Cứ ngỡ là chồng, tôi vẫn nằm im không phản kháng. Rồi trong men say, lại đầy xúc cảm, chúng tôi lao vào nhau đầy mãnh liệt. Tôi còn hào hứng vì đã lâu lắm rồi chồng tôi không ân ái đầy yêu thương và sung sức như thế.
Tôi đâu phải con rối để họ muốn làm gì thì làm, điều kiển sao thì điều khiển. (Ảnh minh họa)
Không ngờ, sau đêm ân ái mãnh liệt, đến sáng tỉnh giấc, tôi giật bắn người khi thấy mình đang nằm trong vòng tay của bạn chồng. Tôi hốt hoảng đẩy anh ấy ra rồi hét toáng lên. Anh ấy cũng bối rối, vội lấy quần áo mặc vào rồi đi ra.
Chồng tôi vào. Vừa thấy tôi ngồi khóc nức nở trên giường, anh đã ôm lấy xin lỗi. Tôi ngơ ngẩn như người mất hồn. Anh nói chỉ một lần này thôi, hy vọng tôi sẽ có con được. Khi đó, chúng tôi sẽ không phải sống hiu quạnh, càng không sợ thiên hạ biết anh vô sinh.
Tôi nghe không sót từ nào. Anh nói xong, tôi đẩy anh ra rồi chếnh choáng thay quần áo, gọi taxi đi khỏi nhà. Hai người đàn ông cùng níu kéo tôi lại nhưng tôi không còn cần gì nữa. Tôi đâu phải con rối để họ muốn làm gì thì làm.
Tôi về nhà mẹ ở. Chồng tôi nhắn tin, gọi điện, khóc cả trong điện thoại nhưng tôi mặc kệ. Mọi người ơi, sao tôi lại ra nông nỗi này? Tôi nên làm gì cho đúng bây giờ?