Quân không tin nổi vào mắt mình. Phía hè đường bên kia rõ ràng là Quyên - em dâu của Quân, đang ngồi sau xe máy một người đàn ông lạ hoắc đi vào nhà nghỉ. Ngồi trong quán cafe đối diện, Quân dán mắt vào cánh cửa nhà nghỉ, chăm chú quan sát. Cả tiếng sau, Quân mới thấy Quyên và người đàn ông lạ trở ra, sự thân mật quá mức của họ khiến Quân đâm hoảng. Đứng bật dậy, Quân chạy ra khỏi quán cafe, gọi toáng lên như một đứa trẻ. Chiếc xe máy khựng lại, Quyên sa sầm mặt mày cúi đầu sợ sệt và xấu hổ. Quân trừng mắt rồi vẫy Quyên vào quán.

Ngồi trước mặt Quân không còn là cô em dâu thùy mị, nết na lòng anh từng yêu mến. Quân tức tối gằn giọng: “Cô đang làm chuyện gì thế hả? Tôi không thể tin một người như cô lại trở nên như vậy. Còn gã đàn ông kia, nhìn qua cũng biết là người có gia đình. Cô không biết sợ hay sao?”. Quyên đưa bàn tay run run xoay xoay cốc nước, cúi gằm mặt: “Mong anh thông cảm cho em, em sai rồi. Cuộc sống sau ngày cưới không như em tưởng tượng, em cô đơn và trống vắng, em trót phạm sai lầm. Xin anh đừng nói gì cả, em sẽ không tái phạm nữa đâu. Em xin hứa! Anh Tú là người mềm yếu, nếu anh ấy biết chuyện, không biết anh ấy sẽ thế nào…”. Quân thừ người im lặng.
 
 
Quân mỏi mệt thẩt thểu trở về nhà đã thấy Tú - cậu em trai đã bị vợ triệu tập về gấp. Tú vốn là bộ đội đóng quân ở tỉnh ngoài, một tháng hai lần về thăm vợ, thăm nhà. Nên thường xuyên thì chỉ có Quân, bố mẹ già và vợ của Tú ở nhà. Quyên tíu tít nấu nướng, bưng bê hết món này đến món khác đặt lên chiếc bàn ăn giữa phòng. Quân nhìn cả nhà vui vẻ quây quần bên mâm cơm, lại thấy lòng mình chùng lại. Từ ngày có Quyên về làm dâu, quán xuyến nhà cửa đâu ra đấy. Bố mẹ cũng an tâm tận hưởng tuổi già. Quân lại chưa lập gia đình, nên cái thứ hạnh phúc giả tạo ấy cũng đã từng khiến anh thấy ấm lòng. Không ít lần Quân mong gặp được một người phụ nữ đảm đang tháo vát giống như thế. Ấy vậy mà…
 
Quyên gượng cười, chăm chăm gắp thức ăn cho cả nhà, chốc chốc lại nhìn Quân dò xét thái độ. Quyên nâng ly rượu lên trước mặt, đỏ mặt thông báo: “Cả nhà cho con nói vài điều. Hôm nay con gọi anh Tú về là vì có tin vui muốn thông báo, bố mẹ sắp lên chức ông bà rồi đấy ạ!”. Cả nhà ồ lên vui sướng, Tú ôm chầm lấy vợ không chút e dè. Chỉ có Quân là vẫn cắm mặt vào bát cơm, từng hạt từng hạt rời rã khô khốc trong miệng, Quân viện cớ đau đầu, buông đũa đứng dậy. Tiếng cười nói ríu rít của vợ chồng Tú vọng lại bên tai khiến lòng Quân giằng xé bao cảm xúc rối bời, đau xót…
 

Tiếng chuông điện thoại vang lên từng hồi dài, Quân chậm chạp nhấc máy. Tiếng khóc của mẹ, tiếng đồ đạc đổ vỡ loảng xoảng khiến Quân ba chân bốn cẳng vội vàng rời cơ quan. Quân chạm trán mấy người đàn ông mặt mũi dữ tợn đi sau một người đàn bà mặt đỏ tía tai, gườm gườm nhìn Quân, miệng chửi đổng. Trước mắt Quân là một bãi chiến trường, bố mẹ ngồi thừ trên ghế, mặt tái nhợt. Quyên thì tóc tai rối bù, quần áo tơi tả quỳ mọp dưới đất, tay vái lia lịa, van nài yếu ớt: “Con xin bố mẹ tha lỗi cho con. Con trót dại, bố mẹ mắng chửi thế nào cũng được, chỉ xin bố mẹ đừng nói với chồng con… Con xin bố mẹ”. Quân thở dài, rút điện thoại ra gọi…

Khói thuốc mù mịt, dưới chân Tú rải đầy những đầu mẩu thuốc lá. Quân từ tốn bước đến gần, Tú buồn buồn: “Em đã biết cô ấy nói dối trước khi anh gọi. Em đã băn khoăn rất nhiều khi bước vào phòng khám của bệnh viện sau cái ngày Quyên báo tin có thai. Hôm nay khi anh gọi điện, cũng vừa lúc em biết kết quả. Em bị vô sinh”. Quân bàng hoàng nhìn Tú đưa điếu thuốc khác lên miệng, mắt lim dim nhìn ra màn mưa trước mặt. Tú phả một hơi dài rồi đưa tay búng búng tàn thuốc: “Em định sẽ xin thuyên chuyển công tác về gần nhà, em sẽ thuê một nhà trọ, chuyển vợ em về đó. Cô ấy bản chất là người tốt, có lẽ do hoàn cảnh chồng xa nhà mới thành ra như thế”.  Cổ họng Quân nghèn nghẹn: “Em sẽ tha thứ cho vợ…! Vậy còn đứa con…”, Tú ngắt lời Quân: “Cho cô ấy một cơ hội làm lại anh ạ. Đứa trẻ dù sao cũng đâu có tội tình gì…”. Tiếng khóc nấc lên phía sau lưng khiến hai anh em quay đầu nhìn lại, Quyên tiều tụy quỳ sụp xuống, ôm lấy chân chồng nức nở…