Chào anh Xuân Thành, tác giả bài viết “Vợ lạnh lùng tuyên bố sảy thai, tôi nghi vợ có nhiều khuất tất”!
Đọc bài của anh, tôi lại thấy thương đứa bé chưa thành hình người của vợ chồng anh quá. Đầy người hiếm muộn, muốn mà chẳng được, đằng này vợ anh lại nhẫn tâm bỏ con như thế.
Tôi không phải là một phụ nữ hiếm muộn, nhưng vì trong gia đình có chị chồng bị thế, nên tôi rất hiểu cảm giác của những người mang bất hạnh ấy. Thật ra, cuộc sống gia đình tôi mấy năm nay cũng bị ảnh hưởng khá nhiều từ chuyện hiếm muộn của chị ấy.
Gia đình nhỏ của tôi rất hạnh phúc. Vợ chồng tôi có công việc ổn định và có 1 con trai, 1 con gái. Tuy chúng tôi ở chung với bố mẹ chồng đôi khi cũng có xích mích nhỏ nhưng tôi nhẫn nhịn nên cũng chưa cãi nhau to tát bao giờ.
Nói chung, tôi phải mệt mỏi rất nhiều vì chị chồng hiếm muộn lại mít ướt, nhạy cảm. Chẳng qua thấy chị tội nghiệp nên tôi nhẫn nhịn cho qua chuyện.
Chồng tôi tốt tính, chiều vợ. Các con tôi ngoan, xinh xắn nên là niềm tự hào lớn của tôi. Tuy nhiên, trước mặt chị chồng, tôi ít khi dám thể hiện niềm hạnh phúc đang có của mình.
Trước khi lấy chồng, chị ấy là “cục vàng” của bố mẹ chồng tôi. Hai ông bà yêu chiều chị hết mực. Chị lấy chồng nhà giàu, tri thức nhưng hai bác ấy bị hiếm muộn, lấy nhau đến nay đã 8-9 năm mà chưa sinh được con bế bồng.
Chị chồng tôi thần kinh yếu, rất nhạy cảm, hơn nữa lại hay ghen tị, mủi lòng khi thấy người khác hạnh phúc, sung sướng hơn mình. Có 1 lần chị qua chơi, thấy con gái tôi đi học mẫu giáo về chào mẹ, ôm và hôn vào má mẹ, thế là chị tủi thân khóc rấm rứt.
Mẹ chồng mắng tôi vô ý, đụng đến nỗi đau của chị. Bà góp ý cho tôi bảo con gái “không được làm trò mèo” trước mặt chị. Ức thì ức, nhưng nghĩ cũng tội chị ấy, tôi đành dặn con chào bố mẹ nhỏ tiếng mỗi khi bác sang chơi nhà.
Được cái, chị chồng cưng chiều hai đứa nhỏ nhà tôi. Chị rất hay quà cáp, đưa đón 2 cháu đi chơi. Nhiều khi, chị còn tự tiện đến trường đón 2 đứa mà không báo với vợ chồng tôi 1 tiếng, làm chúng tôi hoảng hốt tưởng bé bị bắt cóc, đi tìm khắp nơi.
Chị còn muốn hai bé nhà tôi gọi chị là mẹ, nhưng bọn nhỏ không chịu. Chúng bảo chỉ có 1 mẹ thôi. Thế là chị đâm ra khó chịu với tôi. Chị cho rằng tôi ích kỷ, không muốn chúng nó thương người khác hơn thương tôi nên không dám cho bọn chúng gọi chị là mẹ?
Mỗi khi chị đang ngồi chơi với con mà thấy các cháu chạy ra phía mẹ là chị ấm ức. Chị cố ý ra kéo 2 đứa trẻ lại chơi cùng mình. Bọn trẻ bám mẹ không chịu, chị lại tủi thân. Bà nội lại được thể mắng mỏ, bảo tôi ở với con cả tuần, bác sang chơi với cháu được 1,2 tiếng mà tôi cũng giành con với bác.
Nói chung, tôi phải mệt mỏi rất nhiều vì chị chồng hiếm muộn lại mít ướt, nhạy cảm. Chẳng qua thấy chị tội nghiệp nên tôi nhẫn nhịn cho qua chuyện. Chứ thực tình nhiều lúc tôi bực mình vì thói ghen tị của chị ấy bỏ xừ.
2 tháng vừa rồi, vợ chồng chị đưa nhau vào Từ Dũ làm thụ tinh ống nghiệm lần thứ 4. Kết quả vẫn không được như ý. Chị buồn rầu và về nhà bố mẹ chồng ở suốt gần 1 tháng nay.
Chẳng biết 2 mẹ con bàn tính gì với nhau mà đầu tuần này, mẹ chồng gọi tôi ra bảo có chuyện muốn nói. Tôi vừa vào phòng, chị quỳ sụp xuống, cầm lấy tay tôi van nài “Tôi xin cậu mợ, tôi lạy mợ, giờ chỉ có mợ mới giúp được tôi!”.
Chuyện mà mẹ chồng và chị chồng nhờ tôi làm hóa ra là 1 chuyện vô lí không thể chấp nhận nổi. Chị kêu tôi và chồng sinh thêm 1 đứa con, rồi đem cho chị. Cả đời vĩnh viễn không cho con biết tôi và chồng là bố mẹ ruột, mà chỉ là thân phận cậu mợ của bé.
Hai người đó phân tích rất rạch ròi. Nào là tôi vẫn được nhìn con, vẫn được ở gần con. Nào là không cần phải nuôi, anh chị sẽ lo tất. Nào là lúc bầu bí chị sẽ chu cấp tiền cho tôi an dưỡng,… Tôi khá ngỡ ngàng, khó chịu vì cảm giác như đang bị dụ dỗ bán con. Tất nhiên là tôi không đồng ý. Chị chồng òa khóc nức nở, còn mẹ chồng thì ngọt nhạt “Người nhà cả, con giúp chị ấy 1 tay”.
Suốt gần 1 qua, ngày nào 2 người đó cũng gọi tôi vào thủ thỉ, thuyết phục. Rồi lại còn lôi cả chồng tôi vào chuyện đó. Anh thương chị gái, bảo tôi phải làm ơn làm phước. Anh nói chỉ cần đẻ thôi, đi đâu 9 tháng ẩn thân, sau đó quay về cuộc sống bình thường để anh chị ấy có niềm hạnh phúc.
Chồng tôi nói cứ như đó là con ai chứ chẳng phải con của anh vậy. Tôi làm mẹ, tôi có bản năng của người mẹ. Mang thai 9 tháng 10 ngày, vất vả sinh con rồi bán con, không chăm nuôi con, không yêu thương con. Làm sao đến lúc chết tôi có thể nhắm mắt được.
Ngày hôm qua, tôi chốt hạ với chồng và gia đình anh là không muốn sinh thêm đứa nữa. Cả nhà chồng xúm vào nói tôi là đứa con dâu ích kỷ, vô tình, độc ác, thấy chết không cứu. Chị chồng thì ngồi khóc trong phòng rất đau khổ.
Giá có một cách nào khác hơn việc sinh con thứ 3 để giúp chị thì tôi sẽ sẵn sàng giúp ngay. Đằng này, con tôi rứt ruột đẻ ra, sao tôi có thể coi như tôi không phải là mẹ nó được.
Tôi uất ức lắm. Từ trước đến nay, tôi đã làm gì có tội. Tôi sinh cho nhà chồng đứa cháu đích tôn thỏa mong nguyện của bố mẹ chồng, hầu hạ nhà chồng từ A đến Z. Với chị chồng hiếm muộn, tôi cũng đã nhịn nhục nhiều. Tất cả những lúc chị trái tính, đòi hỏi quá quắt, tôi đều cố chiều theo. Vậy mà họ còn đòi hỏi quá thể.
Sáng nay đi làm, tôi chào mà cả bố mẹ chồng, chị chồng và chồng tôi đều không đáp lại. Họ bơ tôi, cô lập tôi, làm như tôi không có mặt trong gia đình. Không khí rất căng thẳng, nặng nề.
Tâm trạng tôi bây giờ vô cùng buồn và chán nản. Giá có một cách nào khác hơn việc sinh con thứ 3 để giúp chị thì tôi sẽ sẵn sàng giúp ngay. Đằng này, con tôi rứt ruột đẻ ra, sao tôi có thể coi như không phải là mẹ nó được. Thật sự tôi chẳng biết phải làm sao để vẹn đôi đường?