Thúy tâm sự, cưới được hơn năm thì cô sinh đôi hai bé trai, đúng là hạnh phúc lớn nhưng áp lực cũng nhiều. Ban đầu Thúy định hết cữ sẽ thuê giúp việc trông con để trở lại công việc. Song vì đẻ non, sức khỏe của con cô kém hơn những đứa trẻ khác nên vợ chồng cô lại bàn với nhau để mình Tuấn đi làm, còn Thúy ở nhà chăm con lo nội trợ. Tuy kinh tế sẽ khó khăn hơn rất nhiều nhưng sức khỏe của con được đảm bảo. Suy đi tính lại, vợ chồng cô vẫn lựa chọn phương án ấy.
Thúy kể, việc cô nghỉ việc chăm con cũng phải chịu khá nhiều áp lực bởi trước giờ cô vốn là người năng động, không mấy khi chịu ngồi yên một chỗ. Ngoài việc công ty, cô còn cùng bạn bè góp vốn mở quán ăn đêm rồi tranh thủ buổi trưa bán hàng online, giao hàng cho khách cũng kiếm được thêm một khoản kha khá. Thế mà giờ phải ngồi nhà ôm con với cô đúng là không khác gì bị buộc chân, giam lỏng.
Đã vậy bên nhà chồng, không phải ai cũng hiểu hết cho nỗi vất vả, áp lực Thúy đang phải trải qua. Mẹ chồng cô còn đỡ chứ Ngân – cô chị chồng quá lứa khó tính của Thúy chẳng bao giờ biết đồng cảm với em dâu. Ngày trước Ngân hay gây khó dễ cho em dâu, giờ thấy Thúy ở nhà chăm con lại càng tỏ vẻ coi thường. Mỗi lần Thúy về nhà nội chơi, Ngân lại móc máy: "Mấy ai lấy chồng được sướng như em dâu nhà này. Chỉ việc ăn với đẻ, tiền chồng lo, tiêu không phải nghĩ".
Thúy kể, mỗi khi nghe chị chồng nói thế cô ức chế vô cùng nhưng nghĩ nói lại thành ra đôi co, chị chồng em dâu lời ra tiếng vào hàng xóm nghe thấy lại cười cho nên cô đành im lặng nín nhịn.
Song đến cuối tháng đó nhà chồng Thúy có giỗ, Tuấn lại đi công tác chưa về nên cô phải đưa hai con về từ sáng sớm cùng mẹ chồng lo nấu gần chục mâm cỗ. Mẹ Tuấn chủ yếu trông 2 cháu, phụ được con dâu tí nào thì phụ, chủ yếu mình Thúy nấu. Riêng Ngân vẫn đóng cửa phòng hết nghe nhạc lại xem phim chẳng ngó ngàng tới việc.
Ăn uống xong, khách khứa về cả Thúy nhớ ra lúc sắp cỗ còn dư vài ba đĩa thịt gà nên trước khi về cô xin mẹ chồng 1 đĩa. Không ngờ lúc cô chuẩn bị ra xe thì chị gái Tuấn đi ra nhìn thấy em dâu 1 tay dắt con, 1 tay xách túi thức ăn liền bĩu môi mỉa: "Nhìn cô đúng là bệ rạc nhỉ. Ngẫm mới thấy các cụ nói cấm sai, nhà giàu tham việc, thất nghiệp tham ăn. Ăn cỗ xong còn xách túi lớn túi bé về thế kia, không xấu hổ à?…".
Ngân vừa nói vừa nguýt dài khiến Thúy đứng ngây người, chạnh lòng mà chưa biết nói sao. Cũng may vừa đúng lúc đó, mẹ chồng cô xách túi hoa quả đi ra. Nghe hết những lời con gái nói, bà đỏ mặt quát: "Người phải xấu hổ là con đó. Nhà có việc, thân là chị ngủ tới tận trưa mới dậy, không đỡ đần cho em còn nói gì. Mà con bảo ai bệ rạc, ai thất nghiệp không kiếm được tiền. Nói con nghe, em dâu con tuy ở nhà trông con nhưng mỗi tháng tiền kiếm nó kiếm được gấp đôi lương của con đó.
Nó vất vả hơn con nhiều, chăm con nhỏ nhưng vẫn thức khuya dậy sớm bán hàng trên mạng. Chỉ có con là vô tâm không biết các em mày ăn ở, sinh sống thế nào, còn làm khó nó.
Ngay cả mấy túi thức ăn này, cái Thúy không phải lấy cho nó đâu con ạ. Nó mang vào cho cái Hân – em gái mày đó. Em nó ốm không về ăn giỗ được, Thúy nói tiện trên đường về sẽ rẽ vào thăm em nên muốn mang ít đồ ăn vào cho nó. Còn con, em dâu cũng như em gái, không quan tâm hỏi han nửa lời. Mẹ thật sự không thấy ai ích kỷ như con".
Tới đây thì chị chồng Thúy tái mặt, im lặng không nói được lời nào. Thúy bảo, sau hôm ấy, dường như Ngân cũng bớt dần thái độ với em dâu, mỗi khi cô về chơi không hoạnh họe, bóng gió xem thường cô như trước nữa. Thậm chí còn biết hỏi han vài lời. Cũng vì thế mà quan hệ chị chồng em dâu bớt đi căng thẳng.