Tôi gần 30 tuổi mới lấy chồng. Lãm hơn tôi 4 tuổi, chúng tôi cũng chẳng phải yêu đương mặn nồng gì, chỉ gặp nhau nhờ mai mối đôi lần. Vừa thấy đối phương ngoại hình tạm được, công việc ổn định, khoảng cách không quá xa thế là bàn chuyện cưới xin.
Lãm là người mở lời trước, tôi lập tức gật đầu. Thời điểm đó, tôi đang rất áp lực khi bạn bè đã con bồng con bế, rồi họ hàng cứ lời ra tiếng vào, thành ra cũng chẳng nghĩ nhiều về tương lai mà gấp gáp quyết định. Tôi lúc đó nghĩ rằng: Thôi, giải quyết vấn đề trước mắt đã. Có chồng xong tính tiếp. Chắc cũng không tới nỗi thê thảm, biết đâu lại còn có chuyện tình lãng mạn như phim?
Tròn 4 tháng quen nhau cũng là ngày cưới của tôi và Lãm. Điều này tới chính bản thân tôi cũng chưa bao giờ tưởng tượng nổi. Tôi cũng duyên dáng, ưa nhìn mà cuối cùng lại chịu cảnh ế và phải cưới chạy tuổi thế này!
Tuy nhiên, khi về chung sống tôi mới thấy mình đã sai. Cuộc sống có chồng mà mệt mỏi thế này chẳng thà tôi độc thân cho rồi...
Lãm đối với vợ rất hời hợt. Hoặc tôi có thể hiểu rằng anh đang coi tôi như người vô hình. Tôi làm gì, đi đâu anh chẳng bao giờ hỏi. Thậm chí, tôi bỏ bê việc nhà, không chuẩn bị cơm Lãm cũng tự đi nấu mì, ăn hàng mà không thèm nhắn tin hỏi lấy 1 câu.
Nhớ hồi đầu tôi làm hết mọi thứ, Lãm cũng chẳng thèm nói gì với vợ. Anh lạnh nhạt hơn hẳn so với dạo mới quen. Rồi nhiều lần tôi nấu cả mâm cơm món nọ món kia, anh tối muộn mới về mà chẳng thèm báo. Khi tôi gọi hỏi, Lãm lại còn lạnh lùng đáp: "Em là vợ anh chứ mẹ anh à mà đòi quản?"
Sau lần ấy, tôi giận và không thèm nấu cơm cả tuần liền. Tối đi làm về, tôi cũng đi chơi mà không báo trước. Lãm đi về vẫn sinh hoạt như thường. Sự tồn tại của tôi dường như chẳng chút nghĩa lí với Lãm.
Tới nói chuyện anh còn chẳng thèm nói với tôi, đương nhiên tiền bạc của ai người nấy giữ. Cuối tháng, tôi chỉ tổng kết lại rồi chia đôi, Lãm cũng chuyển khoản cho tôi chẳng thiếu 1 đồng. Mỗi lần có đám cỗ cứ họ nhà tôi thì tôi gửi phong bì, nhà Lãm thì anh chi tiền.
Chồng thì đã thế, mẹ chồng lại càng khiến tôi chán hơn. Bà khá ghê gớm, ở gần nhà tôi nên hay sang bắt bẻ từng chút. Tôi đi đâu, nấu nướng thế nào bà cũng ý kiến. Chưa dừng lại tại đó, mẹ chồng còn đi nói với hàng xóm là tôi 3 chục tuổi đầu nhưng được chiều quá nên chẳng biết làm ăn gì!
Nhà chồng với nhà tôi thì cách nhau có 9-10km, đương nhiên mẹ tôi chẳng sớm thì muộn cũng biết được. Có lần bà gọi điện khóc lóc nói với tôi cố mà làm tròn bổn phận, bà rất mệt mỏi khi biết mẹ chồng tôi chê bai chuyện nội trợ.
Thật sự, lấy chồng vào xong tôi thấy áp lực đủ mọi thứ. Cuộc sống không hề hạnh phúc mà ngột ngạt và mệt mỏi quá đỗi.
Tuy nhiên, hôm gần đây tôi đi khám sức khỏe và phát hiện có thai. Đây là một tin mừng, tôi cũng thấy lâng lâng. Trong đầu đang tưởng tượng cảnh sẽ khiến mối quan hệ của 2 vợ chồng tốt lên, Lãm sẽ ngọt ngào và chăm sóc vợ... nhưng tôi lạ lần nữa chưng hửng.
Cụ thể, buổi sáng thứ 7 ấy tôi đi khám phụ khoa vì trước giờ kinh nguyệt vốn không đều. Thế nhưng ngay sau khi nhận kết quả khám sức khỏe từ bệnh viện, tôi mới biết mình có thai. lNhưng không muốn thông báo với chồng qua điện thoại nên tôi gọi cho Lãm, nói rằng sức khỏe có vấn đề cần người nhà tới gấp.
Tôi nói với anh bằng giọng điệu đúng kiểu nài nỉ, van lơn như thể bản thân mình bị bệnh nặng khó qua vậy. Ấy thế mà Lãm chẳng chút mủi lòng, anh chỉ gặng hỏi tôi: "Rốt cuộc em bị làm sao, có kết quả rồi thì nói luôn đi? Anh xem xét tình hình có nặng không thì anh tới?"
"Em đã nói không trao đổi qua điện thoại được mà anh, anh qua đi. Bác sĩ cần nói chuyện trực tiếp với người nhà" - tôi vẫn cố nhẹ nhàng thuyết phục.
"Chiều mát mát anh qua được không? Giờ nắng nôi thế này, anh lại vừa đi làm về, ném đồ mặc dở vào máy giặt rồi. Với lại em vẫn bình tĩnh gọi điện cho anh được tức là chưa có vấn đề gì.
À, mà bệnh viện cũng hết giờ làm rồi còn đâu. Thôi, em ở đó ăn tạm chè cháo gì đi, nào anh qua anh gọi" - Lãm vẫn chối đây đẩy với đủ thứ lý do.
Tôi biết, anh nói gì thì nói cũng là ngại lao ra ngoài đường giữa trời nắng. Vì vợ thì ngại, nhưng vì bạn bè chẳng thân thì anh lại không. Tôi tủi thân vô cùng, phóng xe trên đường mà nước mắt cứ rơi.
Tôi tấp vào một quán cà phê, ngồi nghỉ ngơi cho mát, tiện cũng là để bình tĩnh suy nghĩ lại. Cuối cùng, tôi quyết định viết đơn mọi người ạ. Tôi sẽ ly hôn. Hôn nhân có thể không bắt nguồn từ tình yêu nồng nhiệt, nhưng sống với nhau vẫn phải có chút tình, biết hy sinh vì nhau để xây dựng cuộc sống. Ấy thế mà tôi cảm giác chỉ có mỗi mình vun đắp, còn chồng thì dửng dưng.
Chiều mát, Lãm gọi cho tôi thật. Anh hỏi tôi có chuyện gì, cần anh tới nữa không. Tôi lạnh lùng bảo: "Vốn dĩ anh có cơ hội làm bố, nhưng anh đã bỏ lỡ mất rồi."
Anh ngơ ngác, tôi tuyên bố luôn là sẽ ly hôn. Lãm lặng đi 1 hồi, tôi lạnh lùng nói rằng sẽ mang đơn về trong ít phút nữa.
Nhìn tôi tuyệt tình như thế, Lãm có chút bối rối. Lần đầu tiên anh xin lỗi và mong tôi suy nghĩ lại, nhưng sự việc hôm đó như giọt nước tràn ly... Tôi đã quyết định ly hôn và làm mẹ đơn thân mọi người ạ.