Nhà anh chị tôi thật ra chẳng giàu có gì. Cả 2 đều làm công nhân, lương tháng chỉ đủ trang trải sinh hoạt phí. Có thêm tôi, cuộc sống của anh chị càng chật vật. Tôi hiểu nỗi vất vả ấy nên không dám đòi hỏi. Mỗi lần chị dâu mua sữa bầu về cho mình, tôi lại thấy cảm kích và có lỗi vô cùng.
Sau khi tôi sinh con, mẹ đẻ của tôi đến chăm được nửa tháng thì bị bố tôi gọi về. Mọi chuyện sinh hoạt, vệ sinh của mẹ con tôi đều đến tay chị dâu chăm sóc. Anh trai tôi là đàn ông nên không tiện. Còn chị dâu tôi bận bịu ở chỗ làm. Về nhà lại phải chăm em chồng và cháu nên hay cái bẳn.
Nhiều hôm vợ chồng chị cãi nhau, tôi chính là nơi để chị xả giận. Chị vẫn hay chửi tôi: "Tại sao cô không về nhà cô mà lại tới nhà tôi ăn bám thế? Người phụ nữ dám bỏ con mình rồi chụp ảnh gửi chồng như cô khiến người khác cảm thấy xem thường và không muốn sống cùng đấy".
Tôi biết suy nghĩ của mình thật ích kỷ. Có lúc tôi hận con. (Ảnh minh họa)
Tôi tổn thương, thậm chí là ám ảnh với những gì mà chị dâu nói. Mặc dù biết chị không hề có ác ý với mình. Chửi tôi xong chị lại quan tâm, săn sóc con tôi như con ruột của mình. Thật ra tôi thấy chị nói không hề sai. Chỉ là cuộc sống áp lực, khó khăn. Mẹ con tôi chẳng khác nào gánh nặng của anh chị.
Tôi biết suy nghĩ của mình thật ích kỷ. Có lúc tôi hận con. Trẻ nhỏ mà, không thể nói ra những mong muốn nên chỉ có thể dùng tiếng khóc để báo hiệu. Vậy mà người làm mẹ là tôi lại bỏ mặc con khóc một mình vì nghĩ rằng chính con đã khiến cuộc đời tôi trở nên bi thảm.
Những lúc ấy, chị dâu đang làm việc nhà, nghe cháu khóc ngằn ngặt lại phải chạy lên để dỗ cháu. Chị cáu tôi đã làm mẹ nhưng không biết thương con. Thậm chí có hôm chị nói tôi không đủ tư cách để làm một người mẹ. Chị còn chì chiết và sỉ nhục tôi.
Bình thường tôi phải giam mình trong 4 bức tường nhà anh chị. (Ảnh minh họa)
Lúc con được 1 tuổi, tôi xin làm việc cho một công ty gần nhà. Ban đầu mọi chuyện khá thuận lợi. Được vài hôm thì con tôi ốm đau triền miên. Bố mẹ tôi có công việc nên không thể nghỉ. Anh chị thì càng không. Tôi đành phải đi viện để chăm con ốm.
Mới đi làm được vài hôm đã xin nghỉ phép nên không nơi nào chịu để tôi tiếp tục làm việc. Bình thường tôi phải giam mình trong 4 bức tường nhà anh chị. Đến khi được đi làm, con lại khiến tôi lỡ dở công việc.
Tôi bắt đầu ghét bỏ con thật sự. Đến mức con muốn tôi chơi cùng, tôi lại gạt tay và ra chỗ khác để khỏi ồn ào. Nếu con tôi có khóc thì tôi sẽ ngay lập tức đánh vào mông thằng bé. Lớn hơn một chút, thằng bé bắt đầu xa lánh và sợ sệt mỗi khi nhìn thấy tôi. Nghịch đời là thằng bé chỉ gọi chị dâu tôi là mẹ mà không chịu gọi tôi một tiếng mẹ nào...
(Còn tiếp)