Dường như trong lòng mỗi đứa con gái, bố luôn quan trọng, cho dù ông ấy có xuất hiện bên cuộc đời mình nhiều hay ít. Tôi đã từng nghe mẹ kể về bố và tình yêu đẹp của họ như một kỳ tích. Tôi cứ tự hào, ôm ấp mãi hình ảnh bố và ngăn cản mẹ tái hôn. Đến bây giờ tôi mới hiểu, để tôi có được ngày hôm nay, mẹ đã phải giữ bí mật tày trời ấy hơn 20 năm ròng.

Tôi chưa bao giờ thắc mắc, sao quê mẹ ở một huyện chiêm trũng xa xôi ở miền bắc mà lại vào miền Trung sống. Hơn thế nữa, ông bà ngoại cũng cùng sống với mẹ con tôi nơi đất khách quê người. Bao nhiêu năm, tôi chưa bao giờ gặp bố, ông bà nội hay họ hàng hai bên. Trẻ con thật ngây thơ, đến khi vào đại học tôi vẫn chưa từng đặt câu hỏi. Đơn giản vì tôi tin mẹ.

Nhiều năm tỏ thái độ coi thường bố dượng, đến khi mẹ bị tai nạn tôi mới ân hận vì biết được bí mật tày trời về cuộc đời của mẹ (P1) - Ảnh 1.

Tôi đã tin rằng mình chỉ có mẹ vì bố mất sớm. (Ảnh minh họa)

Mẹ tôi hay kể, bố mẹ cưới nhau được 3 ngày thì bố gặp mấy đứa trẻ bơi ở sông quê, vì cứu bọn trẻ con ấy mà bố tôi chết đuối. Mẹ bảo bố được người dân ca ngợi là anh hùng, nhưng ông bà nội giận mẹ "sát chồng" nên sau đó lạnh nhạt dần.

Mẹ không trách ông bà nội vì ai cũng thương con, phận làm dâu như mẹ sao đủ thay thế máu mủ của họ. Cũng vì mẹ giục bố cứu bọn trẻ nên bố mới qua đời. Tôi cứ nghe và ngấm câu chuyện ấy mãi. Cũng từ lòng tự hào về bố, tôi luôn nỗ lực học, sống ngay thẳng, tử tế, giúp đỡ bạn bè. Tôi luôn được bạn bè tôn trọng. 18 tuổi tôi đỗ đại học với số điểm rất cao, là niềm tự hào của cả trường.

Khi tôi còn ở nhà, thỉnh thoảng có người đàn ông lớn tuổi nào đó đến chơi hoặc đưa đón mẹ, tôi lại xù lông nhím lên phản đối. Tôi thấy các bác ấy quá tầm thường, không thể thay thế người bố vĩ đại của tôi được. Tôi không muốn mẹ làm vợ của kẻ tầm thường, ông thì bỏ vợ, ông thì chết vợ, người thì gàn dở nên ế ẩm, có ai hơn được bố tôi đâu.

Gần đây nhất, tôi cãi lại cả ông bà ngoại, khóc lóc ầm ĩ để phản đối mẹ tái hôn với dượng Tuấn. Dượng là một người bạn cấp ba của mẹ, vợ chồng không hạnh phúc. Sau khi dượng ly hôn thì chuyển công tác đến gần nhà tôi. Vô tình gặp lại mẹ tôi, họ hàn huyên tâm sự, qua lại hỏi thăm từ lúc nào tôi không hay biết. Thậm chí, ông ngoại đã tát tôi đỏ mặt vì ăn nói hỗn.

Tôi ít về nhà hơn, chấp nhận mẹ tôi đã lấy chồng. Tôi có một người bố dượng mới giàu có, trông có vẻ tử tế và thương mẹ tôi. Tự tận đáy lòng, tôi vẫn không muốn đón nhận, tôi luôn tìm cách né tránh sự quan tâm của ông ấy. Khi ông ấy lên thành phố công tác, mang quà đến tôi cũng không thèm gặp.

Nhiều năm tỏ thái độ coi thường bố dượng, đến khi mẹ bị tai nạn tôi mới ân hận vì biết được bí mật tày trời về cuộc đời của mẹ (P1) - Ảnh 2.

Tôi ghét dượng Tuấn vì cho rằng ông ấy quá tầm thường so với bố tôi. (Ảnh minh họa)

Đến lúc mẹ tôi có bầu, tôi càng nổi điên, nói những lời "đá đểu" bố dượng. Cả hai người gần 50 tuổi rồi, trẻ trung gì nữa mà tính chuyện con cái. Tôi xấu hổ vì có đứa em bé xíu như thế. Tôi thù hằn tất cả mọi người, thậm chí cả năm không về nhà. Dù biết mẹ buồn, tôi chẳng muốn tha thứ cho mẹ.

Cho đến cách đây một tháng, dượng Tuấn hốt hoảng gọi tôi về nhà gấp vì mẹ bị tai nạn nghiêm trọng. Tôi chẳng nghĩ được gì nữa, lao ra bến xe khách để về nhà ngay lập tức.

Đêm ấy trong bệnh viện, mẹ tôi yếu ớt, sợ thời gian không còn nhiều nên vừa khóc vừa kể cho tôi nghe bí mật tày trời về bố tôi. Tôi nghe đến đâu rụng rời chân tay đến đấy. Tôi chỉ muốn gào lên cho cả thế giới biết sự phẫn nộ của mình. Vở kịch mẹ tôi vẽ ra hoàn hảo quá! Tôi ngã quỵ xuống sàn nhà, không biết nên nói gì với bà nữa.

Nghe tiếng tôi khóc, dượng Tuấn bước vào và nói mấy câu khiến tôi càng khóc to hơn...

(Còn tiếp)