Tôi lớn lên ở thành phố, được bố mẹ bao bọc từ nhỏ. Nhà có người giúp việc, tôi không phải động tay đến bất kì việc lớn nhỏ. Đôi khi, thấy bạn bè cùng trang lứa đảm đang, tôi nằng nặc đòi mẹ dạy dỗ những kỹ năng để trở thành người phụ nữ của gia đình.
Tuy nhiên, mẹ tôi gạt đi, nói tôi học đòi xa vời. Chỉ cần tôi cố gắng kiếm nhiều tiền, sau này sẽ không phải để tâm đến những thứ đó. Hơn nữa, người nhà đều nói, vụng về như tôi sẽ lấy anh chồng đảm đang, chu tất mọi việc.
Mọi người nói vu vơ thế mà lại “ứng nghiệm” vào tôi chính xác đến lạ. Tôi yêu anh – một chàng trai quê miền biển. Từ nhỏ, anh phải chịu nhiều vất vả vì hoàn cảnh gia đình khó khăn. Anh là con trai cả, trước giờ luôn phải lo toan cho các em.
Váy áo, phấn son anh mua tặng tôi đều được mọi người khen tấm tắc. (Ảnh minh họa)
Nhờ vậy, tôi luôn được anh quan tâm, chăm sóc mọi việc. Mang danh phái đẹp nhưng gu thẩm mỹ của tôi còn không tinh tế bằng bạn trai. Váy áo, phấn son anh mua tặng tôi đều được mọi người khen tấm tắc.
Chúng tôi bằng tuổi nhau. Người ta nói, nếu yêu bằng tuổi, người con gái suy nghĩ già dặn hơn, dễ bị tổn thương. Thế nhưng, anh đã yêu thương hết cả phần tôi mất rồi. Anh khéo léo, tinh tế là thế, tưởng chừng, tôi sẽ chẳng có điều gì để chê trách anh. Tuy nhiên, khi vô tình chứng kiến việc làm nhỏ của anh, tôi cảm thấy vô cùng bối rối.
Dù chúng tôi yêu nhau đã hơn hai năm nhưng tôi vẫn chưa có dịp gặp bố mẹ anh. Quê anh ở xa, đi lại bất tiện. Phải đến dịp vừa rồi, khi công ty bạn trai được nghỉ dài, tôi mới được theo anh về quê.
Bố mẹ anh rất hiếu khách. Hai bác coi tôi như con gái trong nhà. Tôi muốn ghi điểm trong mắt họ nên tự đi chợ, mua đồ nấu ăn. Anh sợ tôi lạ đường xá nên dậy sớm, chở tôi đến nơi.
Có giàu trí tưởng tượng đến mức nào, tôi cũng không ngờ anh có thể hành xử như vậy. (Ảnh minh họa)
Đến nơi, anh dặn tôi đứng ngoài trông xe. Anh quen biết người dân, mua bán dễ hơn. Đứng ngoài gần một tiếng, tôi sốt ruột vào chợ tìm anh. Mắt tôi trợn tròn, miệng há hốc ngạc nhiên khi thấy anh đang mặc cả giá với một cụ già bán cua.
Nhìn điệu bộ anh kì kèo từng nghìn đồng, tôi lấy làm khó chịu. Chẳng đợi anh nói thêm, tôi trả cho bà cụ đúng giá cụ nói rồi xách giỏ cua đã được gói sẵn đi. Anh đuổi theo tôi, giải thích rằng giá đó bị đắt. Tôi không biết mua nên bà cụ ấy bán được giá hời.
Bạn trai tiếp tục giảng giải rằng tôi dễ dãi quá, dễ bị người khác lợi dụng lòng tốt. Tôi mặc kệ, bỏ ngoài tai những lời anh nói. Tuy nhiên, tôi vẫn cố tỏ ra vui vẻ với gia đình anh. Có giàu trí tưởng tượng đến mức nào, tôi cũng không ngờ anh có thể hành xử như vậy.
Tiền là thứ mọi người đều thích. Tuy nhiên, anh nên biết ứng xử phù hợp, tùy lúc. Anh quá để tâm đến thứ vụn vặt, tủn mủn trong cuộc sống. Làm sao tôi có thể tiếp tục tin yêu anh như hình tượng đẹp đẽ mà anh đã thể hiện trước kia đây?
Nếu bạn có tâm sự thầm kín muốn được chia sẻ, vui lòng gửi bài viết về địa chỉ: [email protected]. Thư của bạn sẽ được phản hồi trong 24 giờ.