Biết rằng phụ nữ mới sinh xong cần kiêng cữ. Nhưng em không thể nào nghỉ ngơi được các chị ạ. Tình cảnh nhà em bây giờ như mớ bòng bong, chẳng biết phải làm sao mới giải tỏa được.
Em lấy chồng năm ngoái, con trai bọn em cũng vừa chào đời được 10 ngày thôi. Nói thật, việc kết hôn của bọn em cũng vì sự cố cả. Chồng em tính khí trẻ con, còn em khi ấy vẫn muốn được hưởng cuộc sống độc thân son rỗi. Nhưng bọn em lỡ để có thai, thành ra đám cưới diễn ra vội vàng, vợ chồng em cũng chưa chuẩn bị được tâm lý.
Chồng em ít hơn vợ 3 tuổi, từ nhỏ lại được bố mẹ bao bọc nên chưa biết suy nghĩ. Cưới vợ về, anh vẫn chơi bời với bạn bè. Hầu như đêm nào chồng em cũng về nhà lúc một giờ sáng. Vợ có bầu, anh chẳng bao giờ hỏi xem thích ăn gì, muốn đi đâu. Thậm chí lần nào em đi siêu âm thai cũng đều là đi cùng mẹ chồng.
Là phụ nữ, em thấy buồn lắm. May mà mẹ chồng em hiểu chuyện, lại thương con dâu nên em mới đỡ tủi thân phần nào. Nhiều đêm thấy con trai đã về muộn còn gây sự với vợ, mẹ chồng em lên tận phòng chửi một trận rồi nói nếu anh còn bắt nạt, bà sẽ ủng hộ em ly hôn. Nghe những câu ấy được nói ra từ miệng mẹ chồng, em nghĩ là bà thật lòng đối tốt với mình.
Người ta nói phụ nữ chỉ biết lòng dạ đàn ông khi ở phòng sinh, em thấy đúng thật các chị ạ. Em đau đẻ ở nhà, khi vào viện đã mở được 5 phân rồi. Tính ra em đẻ nhanh so với mọi người, mới vào phòng sinh được 3 tiếng em đã vượt cạn thành công. Vậy mà lúc bác sĩ đẩy em ra, chồng em đang ngủ say trên băng ghế bệnh viện, chẳng có tí lo lắng nào cho vợ con.
Nhưng điều làm em buồn là tình trạng của con trai. Khi bác sĩ bế con cho em xem mặt, em suýt nữa thì sốc vì con có một vết chàm khá lớn trên mặt. Bác sĩ biết em lo lắng cũng động viên và nói bây giờ y học rất phát triển, khi nào con lớn, chỉ cần làm cuộc phẫu thuật nhỏ là xong.
Lúc chồng em bế con trên tay, bác sĩ cũng bảo y như vậy. Nhưng chồng em vẫn hậm hực và đưa con cho mẹ chồng em bế. Trước khi bỏ đi, anh còn nói với em: "Có ăn với đẻ mà cũng không xong". Giận quá, mẹ chồng em cấm con trai không được về nhà nữa.
Ngay tối hôm ấy, bà cũng gọi điện cho luật sư hỏi thủ tục chuyển tài sản thừa kế sang tên cháu nội. Mẹ chồng bảo dù cháu xấu xí hay đẹp đẽ thì cũng là con cháu của bà, bà cho cháu thừa kế để không ai dám hắt hủi khinh thường cháu.
Biết chuyện mẹ làm, chồng em càng giận hơn. Mấy ngày nay anh liên tục chì chiết em, cho rằng em đã tỉ tê xin tiền mẹ chồng để cướp hết những thứ thuộc về anh. Vì chuyện này mà không khí gia đình em cũng căng thẳng lắm. Em không biết phải làm gì nữa, giờ em phải làm sao để chồng em trưởng thành và thôi nhìn vào tài sản thừa kế của mẹ đây?